U Mê - 9
41. Bình lặng
Đứng ngoài cửa, chỉ có một mình Trần Minh.
Sau khi Thương Vân Kinh nhìn rõ, trái tim giống như bị búa tạ hung hăng nện xuống, nghiền thành thịt nát.
Hắn không ý thức được giọng nói của mình đã run rẩy: “Thế nào?”
Trần Minh thấy người đàn ông trước mặt vẫn cố chấp chờ mong, dời mắt đi nơi khác, giọng nói bình tĩnh: “Thương tổng, phụ lòng tín nhiệm của ngài rồi, vẫn chưa tìm được Minh tiểu thư.”
Dáng người cứng cỏi của Thương Vân Kinh giờ phút này hoàn toàn khuỵu xuống, thân hình cao lớn cuộn trên ghế, trong nháy mắt lộ ra vẻ thê lương.
“Chúng tôi đã tìm được chiếc xe, nhưng thấy tung tích của Minh tiểu thư, Thương tổng, tôi nghĩ vẫn còn hy vọng.” Trần Minh không đành lòng nói.
Thương Vân Kinh giương mắt, bình lặng, nhưng so với vừa rồi thì tốt hơn một chút. Hắn nói: “Không cần an ủi tôi.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn lưu lại một tia hy vọng cuối cùng.
Có lẽ, Cố Tinh Dao không chịu nổi bị hắn nắm trong tay nên muốn rời đi. Như vậy cũng tốt, hắn còn có thể ôm hy vọng cô ấy vẫn còn sống, tiếp tục chờ đợi.
Trần Minh dừng một chút, lại nói thêm: “Còn có một chuyện nữa, chủ của chiếc xe gây sự cố kia có quan hệ với Hoắc tiểu thư.”
Nháy mắt, độ ấm trong văn phòng tụt xuống.
Bên kia, Hoắc Sở nhìn thấy người đàn ông tìm tới tận cửa liền không khỏi hoảng sợ, cô ta đuổi người làm ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Tại sao anh lại đến đây?! Không phải tôi đã nói sau khi hoàn thành sẽ chuyển tiền vào thẻ của anh, đừng tới tìm tôi sao?”
Người kia nhìn qua có vẻ thật thà, nhưng trong mắt lóe ra ánh sáng quái dị, nói: “Hoắc tiểu thư, từ khi cô nói đến giờ đã qua mười mấy giờ rồi.”
Hoắc Sở sửng sốt, vẻ mặt khó chịu, nhanh chóng gọi điện cho thư ký của Hoắc Lợi Văn, chất vấn: “Tại sao lại thế này? Tôi đã yêu cầu xuất tiền, vì sao còn chưa chuyển?”
Thư ký cũng khó xử, nhưng đối phương là Hoắc Sở nên cũng đành thành thật: “Tiểu thư, hiện tại toàn bộ tiền của công ty đã bị Hoắc tổng bơm vào thị trường chứng khoán, thật sự là không còn tiền để chuyển đi.”
Sắc mặt Hoắc Sở xấu xí đến cực hạn, cô ta hít sâu một hơi, nói với người đàn ông: “Anh cứ về trước đi, chuyện tiền công, tôi sẽ sắp xếp, nhớ kĩ, nhất định không đến tìm tôi, có việc thì gọi điện thoại.”
“Được, Hoắc tiểu thư, tôi sẽ chờ.” Người đàn ông nói, sau đó lái xe rời đi, trước khi đi còn cố ý huýt sáo mấy tiếng.
Chẳng qua là cho người khác một bài học nho nhỏ mà thôi, lại có thể thu về năm trăm vạn, loại chuyện tốt này chẳng có mấy khi rơi xuống đầu.
Tuy rằng thời điểm chiếc xe kia gặp tai nạn, trong lòng hắn cũng có chút hoảng loạn, nhưng dù sao hắn lại không phải là người trực tiếp đâm chiếc xe rơi xuống vực., nghĩ thế, trong lòng hắn liền cảm thấy dễ chịu hơn.
Hắn trở về tòa nhà ngay cả thang máy cũng không có, khinh miệt cười một tiếng, vài ngày tới là có thể chuyển tới nơi rộng rãi hơn rồi.
Nhưng khi hắn bước vào hành lang tối om, vài bóng người to lớn đứng sừng sững chờ sẵn, dẫn đầu chính là người đàn ông ngày đó đã xuống xe nói chuyện với hắn.
“Mấy người muốn làm gì?” Hắn sợ hãi đến mức lùi lại vài bước, chuẩn bị chạy thoát thân.
Trần Minh vung tay: “Lôi đi, dẫn đến gặp Thương tổng.”
Chỉ vì chút lợi ích cỏn con đã có thể coi thường mạng người, người này ngày thường cũng chẳng dũng cảm gan dạ gì, trong tay thủ hạ của Thương Vân Kinh nửa giờ đã không kiên trì nổi.
Hắn buộc phải khai ra toàn bộ: “Tôi nói tôi nói, tôi được người ta bảo đi va chạm với chiếc xe kia, nhưng những chuyện xảy ra sau đó tôi hoàn toàn không biết!”
Trần Minh nhịn không được, mắng: “Va chạm một chiếc xe liền có năm trăm vạn, ông không cảm thấy chuyện này không đúng sao? Ông còn dám che dấu?”
Thương Vân Kinh đứng ở một bên, giống như mọi việc không liên quan đến hắn, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, ánh mắt nhìn người đàn ông kia như nhìn một người đã ch//ết.
Người đàn ông sửng sốt, vội nói: “Tôi chỉ cảm thấy chiếc xe kia rất sang trọng, nếu gây chuyện phiền phức gì sẽ rất rắc rối nên mới nhận được nhiều tiền như vậy! Nếu biết là chuyện gi//ết người, có ch//ết tôi cũng không dám làm.”
Người chết vì tài chim chết vì ăn, người đàn ông cũng không hề cảm thấy có gì không phù hợp, nói không chừng Hoắc tiểu thư chính là thừa tiền không có chỗ tiêu.
“Trần Minh.” Thương Vân Kinh đưa bút ghi âm cho hắn, bình tĩnh nói: “Giao người và bút ghi âm cho cảnh sát, sau đó công bố chứng cứ phạm tội của Hoắc Sở, trận gió lốc này phải làm càng lớn càng tốt. Bây giờ mang người theo tôi đến Hoắc gia.”
42. Sóng gió động trời
Thời điểm Thương Vân Kinh tới Hoắc gia mới phát hiện Cố Diệp đã ở đây, tựa hồ có quan hệ không tệ với Hoắc Lợi Văn và Lâm Tử Di.
“Thương tổng đến đây để bắt tay giảng hoà sao?” Cố Diệp đứng ở cửa lớn Hoắc gia cười lạnh hỏi.
Sau khi tan tầm, Hoắc Lợi Văn muốn thương lượng với hắn kế sách đối phó Thương thị, ở công ty đông người khó giữ được bí mật nên đã quyết định hẹn ở trong nhà Lâm Tử Di.
Hoắc Sở nhìn thấy Thương Vân Kinh đã nhiều ngày không gặp, trong mắt tràn đầy điên cuồng và phức tạp, còn mang theo vẻ yêu kiều say đắm, không nhịn được xuống hỏi: “A Kinh, chúng ta hoà hợp như ban đầu không được hay sao? Em chưa từng làm chuyện có lỗi với anh, vì sao anh phải đối xử với em như vậy?”
Thương Vân Kinh lười nhìn cô ta, lạnh lùng nói với Cố Diệp: “Hai nhà các người hợp lực đối phó tôi, tôi không thèm để ý, đây là tự do của các người. Nhưng Hoắc Sở gi//ết người, các ngươi nhất định phải bao che cô ta sao?”
Cố Diệp nhướng máy, không khỏi nhìn về phía Hoắc Sở, thấy cô ta sắc mặt đại biến, trong lòng không hiểu sao chợt run lên.
“A Kinh, có chuyện gì khiến anh hiểu lầm như vậy? Anh nói rõ ràng đi?” Hoắc Sở cố gắng áp chế sợ hãi trong lòng, dịu dàng hỏi.
Thương Vân Kinh không muốn nhiều lời, chỉ nhìn xuống đồng hồ trên tay, tính toán thời gian cảnh sát tới.
“Hoắc tiểu thư, việc xấu mười năm trước của cô, cô nghĩ rằng che mắt được mọi người sao?” Trần Minh phẫn nộ, “Còn có lần này, tiểu thư Cố Tinh Dao bị cô một tay tính kế xảy ra tai nạn, hiện giờ tung tích không rõ, cô còn dám nói là hiểu lầm?!”
Hoắc Sở còn đang muốn nói, không ngờ Cố Diệp ở một bên túm chặt cánh tay cô ta, giọng nói hỗn loạn: “Cô tính kế tai nạn?” Hắn cảm thấy không thở nổi, ánh mắt nhìn về Thương Vân Kinh chỉ còn hoảng hốt: “Không tìm thấy Tiểu Hoan?”
“Em không làm gì cả! A Kinh, những chuyện này đều không có bằng chứng!” Hoắc Sở giãy khỏi tay Cố Diệp, giọng nói sắc nhọn chói tai.
“Những lời này, cô giữ lại để nói với cảnh sát đi.” Thương Vân Kinh cuối cùng cũng nhìn đến cô ta, ngay sau đó tiếng còi xe cảnh sát hú vang bên ngoài biệt thự Hoắc gia…
.
Ở một thôn nhỏ không người lui tới, Cố Tinh Dao chậm rãi mở mắt, cảm giác không trọng lực khi rơi từ núi rơi xuống như vẫn còn lưu lại. Cô nhìn lướt qua bốn phía, là một gian phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ.
Cô theo bản năng giật mình, trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó lan ra toàn thân, khiến cô không khỏi kêu thành tiếng.
Một người trẻ tuổi nhanh chóng xuất hiện, thấy cô tỉnh lại, trong mắt hiện lên vui vẻ: “Cuối cùng cô cũng tỉnh!”
Sau đó hắn tới xem xét cánh tay của cô, có lẽ là vì khuôn mặt kia rất chất phác, làm cho Cố Tinh Dao buông xuống cảnh giác, không phản kháng.
Người đó thuần thục xử lý vết thương, sau đó mới nhìn Cố Tinh Dao: “Không có việc gì, chị gái tôi đã giúp cô xử lý qua, phần nghiêm trọng nhất là cánh tay bị nứt xương, ít nhất phải tĩnh dưỡng nửa năm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hoạt động sau này. Đúng rồi, tôi là Cáp Đức, chị tôi là Tang Á.”
Đang nói, một người phụ nữ lớn tuổi đi vào, chính là chị gái trong miệng Cáp Đức, cười với Cố Tinh Dao: “Em hôn mê một tuần, cũng may chiếc xe em đi có vẻ tương đối vững chắc, ít nhất thì thời điểm phát hiện ra, em vẫn còn sống.”
Cố Tinh Dao nghe hai chị em họ nói chuyện một lúc, coi như cũng nắm được tình huống của bản thân mình, cô mở miệng, giọng hơi khàn: “Đây là đâu? Hai người có thể đưa em trở về được không?”
Tang Á lắc đầu nhìn Cố Tinh Dao: “Thân thể của em hiện tại không thể di chuyển, nhưng chị đã bảo trưởng thôn đi báo tin, nếu người nhà của em thấy được, sẽ tìm đến.”
Cáp Đức bồi thêm: “Chúng tôi vẫn luôn ở trong núi, rất ít khi ra bên ngoài kia, lần này thôn trưởng đi chắc phải một tháng mới có thể trở về. Cô yên tâm đi, chúng tôi không phải người xấu.”
Cố Tinh Dao tất nhiên yên tâm, nở một nụ cười yên tâm với hai người trước mắt, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cô không biết, Nam thành đã sóng gió động trời.
Chuyện của Hoắc Sở, dưới thủ đoạn của Thương Vân Kinh, bị bàn tán huyên náo, mọi người ở trên mạng đều thảo luận sự kiện này, không nghĩ tới vị thiên kim tiểu thư kia mười năm trước đã ác độc như vậy.
Nhưng chuyện này không có chứng cứ xác thực, vốn ban đầu cũng không gây được tiếng vang như vậy, nhưng cảnh sát Nam thành đã nhanh chóng công bố chi tiết vụ án, đề cập đến nghi phạm Hoắc, hơn nữa một minh tinh trong giới giải trí đã đứng ra làm chứng cho sự kiện mười năm trước này, internat mới hoàn toàn bùng nổ.
Sau khi biết chuyện này, Cố Diệp quả quyết rút khỏi tranh đấu của ba nhà, tâm tàn ý lạnh trở về Hồng Kông.
Hoắc gia một cây chống chẳng vững nhà, rất nhanh sau đó liền bị Thương thị thu mua. Lâm Tử Di vốn định đút lót nộp bảo lãnh cho Hoắc Sở, bây giờ chỉ có thể cùng Hoắc Sở Văn thuê tạm một căn chung cư, cả ngày cãi nhau ầm ĩ.
Giới doanh nghiệp Nam thành lại khôi phục sự bình an ngày trước, mà lỗ lã lúc trước của Thương thị sau khi thâu tóm Hoắc gia đã nhanh chóng được bù đắp, như hổ thêm cánh, càng thêm hùng hậu.
Chỉ là, sau lần này, Thương Vân Kinh cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác.
43. Chấp niệm của hắn
Thời tiết dần chuyển từ phong đỏ đầy trời đến tuyết trắng thiên địa, Thương Vân Kinh khoác chiếc áo gió màu đen ngồi trước mặt Triệu Sở, vẻ mặt đạm mạc, ánh mắt trống rỗng.
Nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức kêu thành tiếng, hiện tại Thương Vân Kinh làm gì có chút dáng vẻ của người đứng đầu giới thương nghiệp chứ, nói là gầy đến không còn hình người cũng không quá.
Mà ở dưới lầu, Trần Minh, Triệu Thanh cùng Trác Dao đều đang lo lắng chờ đợi.
Từ sau khi Thương thị xử lý chuyện của Hoắc Sở, Trác Dao tận mắt chứng kiến Thương Vân Kinh ngày một suy sút, cho đến khi trở thành bộ dáng hiện tại.
Khúc mắc trong lòng cũng chậm rãi được gỡ bỏ, cô đã vô số lần hối hận ngày đó không đi cùng với Cố Tinh Dao.
Một giờ sau, Triệu Sở đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, làm một động tác chớ có lên tiếng.
Trần Minh nhỏ giọng hỏi: “Lần này có thể ngủ bao lâu?”
Triệu Sở lắc đầu: “Nhiều nhất là nửa tiếng, phòng bị của Thương tổng ngày càng nặng, tôi cũng không còn cách nào.”
Bốn người mặt ủ mày chau đang đứng chờ ở bên dưới, được chừng mười phút, di động của Trần Minh vang lên, tiếng chuông chói tai khiến người ta giật mình.
Triệu Sở thấp giọng mắng: “Sao anh không tắt âm?!”
Nhưng đã muộn, phòng ngủ trên tầng hai mở ra, khuôn mặt không biểu tình của Thương Vân Kinh xuất hiện trước mắt mọi người.
Trần Minh theo bản năng nghe điện thoại, sau đó có chút ngơ ngác, lại gấp gáp nói với Thương Vân Kinh đang tỏa ra khí chất lãnh liệt tàn nhẫn: “Thương tổng, có tin tức của Minh tiểu thư!”
.
Thương thế trên người Cố Tinh Dao đã tốt hơn, có thể đi ra ngoài phơi nắng.
Mấy ngày này là những ngày Cố Tinh Dao được thoải mái và bình yên nhất, ánh nắng vàng nhạt phủ lên mái tóc cô, cả người tinh thần dào dạt.
Cố Tinh Dao ngồi trên tảng đá trước cửa, thần sắc dịu dàng.
Ở đây không có internet, cuộc sống tự cấp tự túc, nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô căn bản không nghĩ tới trên đời này còn có một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy.
Chỉ là mấy ngày này, cô ngẫu nhiên sẽ nghĩ, hiện tại Thương Vân Kinh thế nào? Có cô hay không, hẳn là không có quá nhiều sự khác biệt.
Cố Tinh Dao cứ ngồi như vậy, hơi ngửa đầu ra sau hưởng thụ ánh nắng ấm áp, cùng với sự sống khó khăn lắm mới giành về được.
Thương Vân Kinh đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Cố Tinh Dao. Sau khi nhận được tin tức, hắn điên cuồng tìm tới, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cô, hô hấp như ngừng lại, kìm nén đau đớn trong lồng ngực, không dám bước tới.
Hắn rất sợ đây chỉ là một giấc mộng. Gần một tháng, Thương Vân Kinh đã nghĩ tới rất nhiều lần, trên đời này đã không còn gì níu giữ hắn nữa, chỉ có suy nghĩ Cố Tinh Dao còn sống là động lực duy nhất để hắn kiên trì tiếp.
Nhưng cũng chỉ là sống tiếp mà thôi, thế giới không có Cố Tinh Dao chỉ còn lại màu đen tối đánh úp xuống, Thương Vân Kinh không biết mình có thể chịu đựng bao lâu, nhưng hắn chỉ có thể ép chính mình cố gắng một chút nữa, kiên trì một chút nữa.
Cuối cùng, hắn cũng đợi được tin tức của Cố Tinh Dao, là chấp niệm của hắn, là màu sắc duy nhất trong cuộc đời hắn.
Cố Tinh Dao dường như cảm nhận được, cô quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông dáng vẻ đã thay đổi rất nhiều đang đứng phía sau mình, trong mắt có tia kinh hoàng, nhẹ giọng gọi: “Thương Vân Kinh?”
Người đàn ông mặc áo gió nghe thấy tiếng gọi của cô, dường như được cứu vớt khỏi địa ngục trở lại nhân gian, mờ mịt và hoảng hốt trong đáy mắt biến mất, đồng tử chỉ phản chiếu duy nhất một mình Cố Tinh Dao, từng bước đi đến phía cô.
Cuối cùng, hắn đứng ở trước mặt cô, cẩn thận nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực. Cố Tinh Dao cảm nhận được nước mắt rơi trên cổ mình, nóng bỏng như chảy thẳng vào trái tim, hốc mắt nóng lên.
Cô nâng tay phải lên, chậm rãi vuốt ve mái tóc Thương Vân Kinh, “Thương Vân Kinh, đừng sợ, em còn sống.”
Thương Vân Kinh run nhẹ, hắn nói: “Hoắc Sở đã bị trừng phạt, anh đã báo thù cho em trai em, Hoắc gia cũng không còn tồn tại nữa. Lỗi của anh, nghĩ đến chuyện những người đó làm hại em, anh không chờ được để em tự tay báo thù. Anh cũng đã đón bà ngoại về rồi.”
Cằn nhằn liên miên như vậy, là một Thương Vân Kinh yếu lòng mà Cố Tinh Dao chưa từng gặp qua.
Cho đến khi nói xong chuyện của mấy ngày vừa qua, Thương Vân Kinh hơi lùi lại phía sau, ngắm Cố Tinh Dao, giọng nói khàn khàn lại thành kính: “Trở về liền gả cho anh nhé?”
Ngón tay Cố Tinh Dao khẽ nhúc nhích, trầm mặc. Nháy mắt, Thương Vân Kinh chợt cảm thấy ảm đạm, hắn nhịn xuống cảm giác lồng ngực đau đớn như có người hung hăng xé toạc, dùng hết khí lực toàn thân, muốn rút lại bàn tay đang đặt trên eo cô.
Một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên đôi tay gầy của hắn. Thương Vân Kinh nâng mắt, nhìn thấy Cố Tinh Dao mỉm cười tinh nghịch: “Em cũng chưa nói từ chối.”
44. Tin bùng nổ
Cố Tinh Dao vì là lần thứ hai bị nứt xương tay, cần tĩnh dưỡng nửa năm. Cũng may đạo diện ‘Long môn điếu’ đã quyết định chờ cô hồi phục mới tiếp tục quay phim.
Cố Tinh Dao cảm thán với Thương Vân Kinh: “Đạo diễn thật lương thiện, lại có thể trì hoãn một kịch bản tốt như vậy.”
Thương Vân Kinh ngồi ở bên cạnh cô, trải qua một thời gian điều dưỡng tốt, cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ tuấn lãng phong thần ngày trước, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay Cố Tinh Dao, không nói gì.
Trần Minh tới đưa tài liệu nghe thấy vậy, cơ mặt co rút, ở trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, Cố Tinh Dao mới là người thành thật.
Nào có đạo diễn nào vì diễn viên bị thương mà gác lại cả đoàn phim cơ chứ. Đơn giản là tổng tài nhà mình tài đại khí thô, đầu tư ba triệu để hắn quay trước một bộ phim khoa học viễn tưởng khác!
Sau khi thương thế của Cố Tinh Dao lành lặn, ‘Long môn điếu’ lần thứ hai quay chụp, như dự liệu giành được giải thưởng, cả đoàn đều vui sướng.
Một tháng sau, Cố Tinh Dao xuất hiện ở lễ trao giải, nắm trong tay giải thưởng Kim Tượng.
Trên sân khấu, lễ phục đỏ thẫm tôn dáng người của Cố Tinh Dao càng thêm đẹp đẽ, đôi mắt sáng ngời, mặt mày tươi tắn, khiến cho vô số người trung lập sau khi xem phát sóng trực tiếp lập tức chuyển thành fan hâm mộ.
Sau lễ trao giải liền đến tiết mục phỏng vấn, Cố Tinh Dao nháy mắt bị vô số ống kính vây quanh, các phóng viên đều biết câu hỏi nào mới là vấn đề công chúng quan tâm nhất, từng câu đều sắc bén.
Cho đến khi —
“Minh tiểu thư, có lời đồn rằng, cô cùng tổng tài Thương thị không phải là mối quan hệ chính đáng, cô có gì muốn nói không?”
Đám người chợt lặng yên, sau đó vô số ánh mắt nóng rực dừng trên người Cố Tinh Dao, đây chính là tin hot đó!!!!
Cố Tinh Dao dừng một chút, vừa định nói, lại thấy cách đó không xa xôn xao, cô đảo mắt nhìn lại, chợt kinh ngạc.
Thương Vân Kinh từ trong đám người xung quanh hướng tới, bước chân kiên định, thần tình lạnh lùng, khí tràng trời sinh cường đại làm cho mọi người không dám bàn tán.
Trước hàng trăm phương tiện truyền thông, hắn đi đến bên cạnh Cố Tinh Dao, sau đó ôm chặt người vào lòng.
“Vấn đề đó, tôi có thể trả lời.” Ánh mắt Thương Vân Kinh đảo qua, dừng lại trên người phóng viên vừa đặt câu hỏi.
“Tôi và Cố Tinh Dao đã có hôn ước, mối quan hệ không chính đáng vừa đề cập là nói bậy!” Thương Vân Kinh nhấn rõ từng chữ.
Các phóng viên đều cảm thấy khiếp sợ, nhìn Thương Vân Kinh quỳ một gối xuống, đưa tới một chiếc nhẫn đã được chuẩn bị kỹ, nói: “Xin lỗi, chưa được em cho phép đã tự tiện cầu hôn, chỉ là anh muốn để mọi người biết, cũng muốn cho em biết, em là người anh yêu thương, nguyện ý đánh đối tất cả để đổi lấy cơ hội được đồng hành cùng em trong suốt quãng đời sau này, em có đồng ý không?
Một màn này của Thương Vân Kinh hoàn toàn khiến internet bùng nổ, tạo ra vô số bàn luận.
Vô số bình luận “Đồng ý đi” điên cuồng xuất hiện trên màn hình, không khí nhất thời cao trào đến cực điểm.
Dưới ánh nhìn của hàng ngàn hàng vạn người, Cố Tinh Dao chậm rãi đưa ra bàn tay phải, cười khẽ nói với Thương Vân Kinh: “Em đồng ý.”
Khoé miệng Thương Vân Kinh cong lên, dịu dàng lại trịnh trọng kéo tay Cố Tinh Dao đến gần, lồng chiếc nhẫn kim cương vào bàn tay cô.
Thương Vân Kinh đứng lên, sóng vai cùng Cố Tinh Dao, hai người đối mắt, giờ khắc này, chính là hạnh phúc vĩnh hằng.
HOÀN