U Mê - 1
CẢNH BÁO: TRUYỆN CÓ YẾU TỐ GÂY ỨC CHẾ (NHẤT LÀ PHẦN ĐẦU TRUYỆN)
———–
1
Trong căn phòng tối đen, Cố Tinh Dao ngồi cạnh cửa sổ, ngón tay trượt trên màn hình điện thoại.
Ngày hôm qua, cô vẫn là tiểu hoa đán có mấy ngàn fan hâm mộ, mà hôm nay, top đầu hotsearch đều là tin tức về chuyện cô và hắn đã chia tay.
“Cạch” một tiếng, cửa mở. Cố Tinh Dao nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc như đã khắc vào xương tủy, không cần quay đầu cũng biết người tới là ai.
“Thương Vân Kinh.” Cô gọi khẽ.
Bốn năm, cô không ngờ khi người đàn ông này tuyệt tình lại có thể tàn nhẫn tới như vậy.
Thương Vân Kinh đi tới trước mặt cô, nhìn thiếu nữ xinh đẹp như ngưng tụ mọi tinh hoa của nhân gian tuyệt sắc, trong mắt lại không mảy may một chút động lòng.
Khuôn mặt tinh xảo của hắn ẩn khuất trong bóng tối, lạnh nhạt hờ hững.
Cố Tinh Dao ngẩng đầu nhìn hắn, trong đáy mắt còn sót lại chút lưu quang bên ngoài cửa sổ, “Anh thật sự không cần em nữa?”
Thương Vân Kinh nghiêng người dựa vào tường, lạnh nhạt mở miệng, “Cố Tinh Dao, tôi nghĩ cô là người thông minh.”
Nếu không phải thuộc hạ của hắn tay chân lanh lẹ, lập tức xóa ảnh chụp chung mà Cố Tinh Dao cố ý up lên, không biết Sở Sở sẽ đau lòng tới mức nào.
Thương Vân Kinh nghĩ tới đây, sắc mặt hơi trầm xuống.
Cố Tinh Dao ngẩng đầu, khuôn mặt chỉ còn lại suy sụp cùng khó hiểu, “Bốn năm, anh dùng một câu cô ta đã trở lại là muốn chia tay với tôi? Thương Vân Kinh, anh dựa vào cái gì?”
Rõ ràng một tháng trước, hai người họ đã bàn tới chuyện tổ chức lễ đính hôn như thế nào, thậm chí cô cũng đã đặt may váy cưới.
Vậy mà ngày hôm sau, Thương Vân Kinh sai người mang tới một tấm chi phiếu với con số trên trời, nói cho cô biết mọi chuyện đều đã kết thúc!
Rất hoang đường, Cố Tinh Dao không thể thừa nhận, cô khóc lóc náo loạn, cũng chẳng đổi lại được một chút xót thương.
Thương Vân Kinh mỉm cười, cho dù hắn chỉ hơi cong khóe môi, cũng đủ để lu mờ tất cả nam sắc mà Cố Tinh Dao từng nhìn thấy trong giới giải trí.
Hắn hơi cúi người, mang theo khí tràng uy áp bức người của kẻ bề trên, “Cô chẳng qua chỉ là công cụ giải trí, bây giờ tôi không cần cô nữa, hiểu chưa?”
Giải trí?
Cố Tinh Dao chỉ cảm thấy lồng ngực trống rỗng.
Cô run rẩy vươn tay muốn đặt lên vai người đàn ông, nhưng Thương Vân Kinh đã lùi lại phía sau một bước.
Hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô gái, ngữ khí lạnh như băng, “Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Thương Vân Kinh rời đi cũng nhanh như khi tới, theo tiếng cửa đóng nặng nề như muốn chặt đứt dây thần kinh, đôi mắt của Cố Tinh Dao dần nhuốm màu tuyệt vọng.
Một lúc lâu sau, cô thì thầm với chính bản thân mình, “Nhưng em không cam lòng, Thương Vân Kinh.”
Hôm sau, Cố Tinh Dao đội mũ đeo kính râm đứng chờ dưới lầu Thương thị.
Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Thương Vân Kinh, không ai hiểu rõ hơn cô, rất nhanh sau đó, chiếc Rolls – Royce màu đen từ từ tiến tới.
Thương Vân Kinh vừa xuống xe liền nhìn thấy Cố Tinh Dao, sắc mặt của hắn vẫn không hề thay đổi, thản nhiên cúi xuống nói chuyện với người trong xe. Cố Tinh Dao không biết hắn nói gì, nhưng thần sắc đều là vẻ lưu luyến dịu dàng mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Xe chậm rãi rời đi, trái tim Cố Tinh Dao cũng lặng lẽ chìm xuống.
Cô gái kia… ở trong xe?
Cố Tinh Dao còn chưa kịp nói gì, Thương Vân Kinh đã đi tới phía cô, bước chân trầm ổn, khí thế lạnh lùng.
“Xem ra Cố tiểu thư không định chia tay hòa bình.”
Ba chữ “Cố tiểu thư” lãnh đạm xa cách khiến Cố Tinh Dao đột nhiên cảm thấy tức giận cùng oan ức.
Cô chỉ vào hướng chiếc xe đã đi, lạnh nhạt hỏi, “Anh giấu người ta kỹ như vậy, sao nào, sợ em làm hại cô ta?”
Ánh mắt của Thương Vân Kinh như phủ hàn băng, hắn quay đầu phân phó cho thư ký, “Từ hôm nay trở đi, cô ta không được phép xuất hiện ở gần địa bàn Thương thị. Còn nữa, trước khi phóng viên tới đây, không được để cô ta đi.”
Cố Tinh Dao trừng lớn hai mắt, “Thương Vân Kinh!”
Thương Vân Kinh liếc nhìn cô một cái, “Cô muốn chết, tôi sẽ thỏa mãn cô!” Sau đó xoay lưng bước đi, không hề nhìn lại một lần.
Rất nhanh sau đó, đám phóng viên kích động cùng fan hâm mộ điên cuồng đồng loạt xuất hiện trước cửa Thương thị. Nhìn thấy Cố Tinh Dao, bọn họ như ruồi bọ ngửi được mùi máu tươi, ồn ào xông lên.
Mà trong số bọn họ, có những người vốn là fan hâm mộ của cô lúc trước, lúc này không ngừng quát mắng, “Cố Tinh Dao, cô đúng là đê tiện, còn không chết đi!”
Cố Tinh Dao không trả lời, chỉ cảm thấy trên đầu đau đớn, sau đó là một dòng chất lỏng nhớp nháp tanh nồng theo tóc chảy xuống.
2. Trời sinh không buông tha cho mình
Thế giới dường như tĩnh lặng lại, chỉ có ánh đèn flash của máy ảnh phát ra liên tục, bọn họ không ngừng hướng ống kính về phía cô.
Đau quá.
Không biết bao lâu sau, người trong phòng làm việc của Cố Tinh Dao tới, che chắn cho cô lên xe.
Trở về nhà, Cố Tinh Dao như bị rút cạn sức lực mà hư thoát nằm trong bồn tắm.
Người đại diện Trác Dao đứng ngoài cửa phòng, kiên nhẫn khuyên nhủ, “Buông tay đi, nếu trong lòng hắn có em, chắc chắn sẽ không công khai ảnh chụp của em và Trần đạo, cũng không để mặc truyền thông làm loạn trên địa bàn Thương thị. Cố Tinh Dao, sáng suốt một chút, đừng đi tìm Thương Vân Kinh nữa, được không?”
Cố Tinh Dao chỉ yên lặng nghe mà không đáp, cô nhắm hai mắt lại, để mặc bản thân chìm trong bồn tắm, để tất cả những mềm yếu trong lòng cùng những giọt nước mắt chưa khô cho nước cuốn trôi.
Chuyện của Cố Tinh Dao ở Thương thị ngày càng được quan tâm, Trác Dao sầu mi khổ kiếm không biết xử lý ra sao mới tốt.
Vậy mà, Cố Tinh Dao còn muốn đến tham dự tiệc sinh nhật mà Thương Vân Kinh tổ chức cho hôn thê của mình!
“Sao em lại cố chấp như vậy!” Trác Dao mắng, chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Em đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới đạt được địa vị như ngày hôm nay, chẳng lẽ bây giờ lại muốn thân bại danh liệt?!”
Cố Tinh Dao lắc đầu, “Trác Dao, chị không hiểu đâu.”
Nếu Cố Tinh Dao không cố chấp, có lẽ hiện tại cô đã ném toàn bộ ký ức của bốn năm với Thương Vân Kinh ra sau đầu, tiếp tục làm một đại minh tinh, sống dưới ánh đèn hoa lệ giả dối.
Nếu cô không cố chấp, lúc này cần gì phải hạ thấp bản thân, chỉ vì cầu xin một đáp án khiến cho tâm thân tan nát.
Nhưng cô là Cố Tinh Dao, trời sinh không buông tha cho bản thân mình.
Trác Dao không khuyên nữa, ánh mắt của Cố Tinh Dao khiến cô có chút đau lòng.
Cô biết thân thế của Cố Tinh Dao, cũng biết giấc mơ lớn nhất của cô ấy là có một gia đình hạnh phúc.
Lúc này, cô ấy không phải là đại minh tinh hào quang rực rỡ, cô ấy chỉ là một phàm nhân chịu giam cầm trong địa ngục không nhìn thấy ánh sáng, điên cuồng lại tuyệt vọng.
——-
Trên du thuyền lớn nhất Nam thành, các danh nhân cùng nhau hội tụ, giới truyền thông nghe được phong thanh đều lập tức hành động.
Khi Cố Tinh Dao tới, Thương Vân Kinh đang giúp vị hôn thê muôn vàn sủng ái kia đeo lên món quà sinh nhật giá trị xa xỉ.
Ánh sáng từ ngọc lục bảo càng khiến khuôn mặt xinh đẹp kiều mị thêm nổi bật.
Giờ khắc này, Cố Tinh Dao cuối cùng cũng nhìn thấy rõ dung nhan của cô ta — Chính là khuôn mặt giống cô đến năm phần.
Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò chúc phúc, tất cả những huyên náo ấy dường như cách xa cô cả một thế giới.
Thời gian như trở lại năm mười lăm tuổi, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, cùng với khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên giống cô như hai giọt nước, lần lượt xuất hiện.
Cô đi tới, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
“Thương Vân Kinh, em tới tặng quà cho hôn thê của anh.” Cô nghe thấy bản thân bình tĩnh nói.
Thương Vân Kinh bước lên một bước, che chở cho Hoắc Sở, “Tôi không nhớ có mời cô.”
Thanh âm thản nhiên, còn có chút uy hiếp.
Cố Tinh Dao lại không để tâm, cô trao chiếc hộp trong tay cho Hoắc Sở, “Đây là quà sinh nhật cho em, em không muốn mở ra xem sao? Em gái tốt của chị?”
Một viên đá nhỏ lại có thể gây nên sóng gió, ngay cả Thương Vân Kinh cũng không kịp át chế chút kinh ngạc xẹt qua đáy mắt, nhưng ngay sau đó liền trầm mặt nói, “Quà tặng tôi sẽ nhận giúp cô ấy.”
Cố Tinh Dao nghiêng tay, nụ cười trên khuôn mặt lại càng thêm rực rỡ, “Cô ta không có tay sao? Chuyện này cũng phải làm phiền anh?”
Mỗi câu mỗi chữ đều là muốn gây sự, Thương Vân Kinh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Đôi mày anh tuấn của hắn nhíu lại, Cố Tinh Dao lại trực tiếp mở hộp ra.
Bên trong, đều là những bức ảnh thân mật hạnh phúc mà cô và Thương Vân Kinh từng chụp.
“Cố Tinh Dao!” Thương Vân Kinh trầm giọng quát.
Cố Tinh Dao cười đến tự tại, cô nhìn chằm chằm Hoắc Sở, ánh mắt mang theo ngoan độc tàn nhẫn, “Đáng tiếc, nếu sớm biết là cô, đã chẳng phải cất công chuẩn bị những thứ này.”
3. Cô có thể làm gì?
Hoắc Sở rũ mắt không lên tiếng, dáng vẻ này đối với Thương Vân Kinh mà nói chính là vô cùng uất ức.
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, vệ sĩ của Thương gia rất nhanh đã xuất hiện.
Hoắc Sở được Thương Vân Kinh ôm vào lòng an ủi, Cố Tinh Dao lại bị người của Thương Vân Kinh bao vây.
Cố Tinh Dao nhìn hai người đang ngọt ngào thân mật, hai mắt đỏ hoe.
Cố nén đau đớn trong lòng, cô gằn từng tiếng, “Hoắc Sở, Thương Vân Kinh ở bên tôi, suốt bốn năm…”
“Chặn miệng cô ta lại!” Khuôn mặt Thương Vân Kinh trắng bệch, dỗ dành Hoắc Sở, “Sở Sở, chuyện này cứ để anh xử lý, được không?”
Hoắc Sở ngoan ngoãn gật đầu, cô ta nhẹ giọng, “Em không trách anh, bốn năm này đều do em rời đi.”
Ánh mắt Thương Vân Kinh nhất thời xẹt qua chút đau đớn, mà dáng vẻ hắn nhìn về phía Cố Tinh Dao lại càng thêm lãnh liệt.
Hoắc Sở đi rồi, Thương Vân Kinh tàn nhẫn túm lấy tay Cố Tinh Dao, trực tiếp đẩy cô ra ngoài.
“Cô sử dụng cả thủ đoạn như vậy là chê mình sống quá lâu sao?” Hiếm thấy Thương Vân Kinh nổi giận, hai mắt trợn trừng.
Cố Tinh Dao mỉm cười, “Thương Vân Kinh, anh đặt người như Hoắc Sở ở đầu tim mà yêu chiều, vậy còn tôi, bốn năm tôi ở bên anh được coi là gì?”
Thanh âm của Cố Tinh Dao khản đặc lại thê lương, lẫn trong tiếng gió biển càng thêm tuyệt vọng.
Dưới ánh mắt mơ hồ của cô, Thương Vân Kinh tàn nhẫn nói, “Tôi coi trọng cô, chẳng qua vì khuôn mặt cô có vài điểm giống cô ấy mà thôi. Nhưng hiện tại, nói cô là vật thay thế chính là vũ nhục Sở Sở!”
Tất cả những cố gắng vô vọng, lừa mình dối người, lúc này đều bị xé nát.
Trái tim Cố Tinh Dao như bị nện thật mạnh, đau tới hít thở không thông, khiến cô không nói lên lời.
Thương Vân Kinh thả cô ra, mặc kệ cô hư thoát mà ngã xuống sàn tàu, “Đưa cô ta trở về bờ.”
Cố Tinh Dao bị vệ sĩ dùng ca nô đuổi khỏi du thuyền.
Nhìn du thuyền sáng rực rỡ xa dần, Cố Tinh Dao cảm thấy cõi lòng như bị côn trùng gặm nhấm, đau đến tận cùng, cũng hận đến tận cùng.
Cô lặng lẽ đứng bên bờ biển, gió biển lạnh lùng thổi tà váy đỏ rực bay phấp phới, lạnh lẽo, buốt giá.
Không biết đã qua bao lâu, một kiện áo choàng phủ lên vai, sau đó Trác Dao kích động ôm lấy cô, lớn tiếng trách, “Em đúng là kẻ điên, có biết chị tìm em vất vả thế nào không?!”
Cố Tinh Dao ở trong vòng tay ấm áp của cô ấy, lúc này mới cảm nhận được mình đã trở lại nhân gian.
Cô muốn cười, hai chân lại mềm nhũn ngã xuống, chìm vào hắc ám…
Khi cô tỉnh lại, trước mắt chỉ còn một sắc trắng.
Cố Tinh Dao hơi cựa quậy, lập tức đánh thức Trác Dao ngủ gục bên giường, cô ấy vui vẻ kêu, “Em hôn mê suốt một ngày, rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi!”
Lúc này Cố Tinh Dao mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.
“Em không sao.” Cố Tinh Dao vừa nói, điện thoại ở đầu giường chợt reo lên.
Cô đảo mắt nhìn qua, là số lạ.
Sắc mặt Trác Dao lập tức thay đổi, nhưng Cố Tinh Dao đã ấn nghe.
Từ trong điện thoại truyền tới thanh âm của Hoắc Sở, “Cố Tinh Dao?”
Ánh mắt Cố Tinh Dao lạnh xuống, không nói chuyện.
Hoắc Sở nhẹ nhàng cười một tiếng, “Rốt cuộc không phải là người đại diện của cô nghe điện thoại.”
Cố Tinh Dao lạnh lùng hỏi, “Cô muốn gì?”
Thanh âm đắc ý của Hoắc Sở truyền qua microphone, đánh thẳng vào cõi lòng Cố Tinh Dao, “Tôi chỉ muốn nói cho cô, căn hộ Thiển Thủy Loan cô trang trí không tệ, vừa vặn để tôi và A Kinh chuyển vào sau kết hôn.
Trong lòng như có thứ gì đổ vỡ nát tan, Cố Tinh Dao cắn chặt hàm răng, nghiến ra từng chữ, “Tôi không cho phép cô đặt chân vào căn hộ đó!”
Hoắc Sở cười càng thêm vui vẻ, “Nhưng A Kinh đã đồng ý với tôi rồi, cô có thể làm gì đây?”
Cố Tinh Dao siết chặt điện thoại, không nói lên lời.
Hoắc Sở cười rộ lên, sau đó ác ý mà gằn từng tiếng, “Cố Tinh Dao, tất cả những thứ cô muốn, cô đều không giữ nổi.”
4. Giẫm đạp
Cố Tinh Dao tắt điện thoại, cắt đứt giọng cười chói tai của Hoắc Sở.
Trác Dao nhìn cô, trong đôi mắt xinh đẹp là lóng lánh thủy quang cùng căm hận đến tận xương tủy.
“Dao Dao, căn hộ đó em và Thương Vân Kinh đã từng thương lượng với nhau, chính là ngôi nhà mà em muốn vun đắp với hắn.” Sắc mặt Cố Tinh Dao trắng toát, tựa như bệnh phục đang mặc trên người cô.
“Em đã bỏ vào đó bao nhiêu tâm huyết và tình cảm, vậy mà bây giờ, hắn lại đem tặng cho người phụ nữ khác?!” Cố Tinh Dao mờ mịt nhìn Trác Dao, “Hắn… dựa vào cái gì, mà giẫm đạp lên chân tình của em như vậy?!”
Chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng đắc ý của Hoắc Sở, hai mắt Cố Tinh Dao lập tức đỏ bừng như muốn rỉ máu.
“Dao Dao, em muốn đi một chuyến.”
Trong tình yêu, ai động tâm trước, kẻ đó thua. Bởi vì điều này có nghĩa là, cô đã tự đưa thanh đao có thể tổn thương cô sâu nhất đặt vào lòng bàn tay hắn.
Trác Dao không nói lên lời, cô biết tất cả, nên càng thương xót cho Cố Tinh Dao.
Một lát sau, cô chỉ thở dài một tiếng, “Đừng làm chuyện điên rồ.”
Cố Tinh Dao không trả lời, cầm chìa khóa xe rồi bước đi.
Khi đứng trước cửa căn hộ Thiển Thủy Loan, Cố Tinh Dao đã khôi phục được sự bình tĩnh.
Cô đứng ngoài cửa, nhìn chăm chú căn phòng chứa đựng tất cả hi vọng cùng tâm huyết của mình, mở điện thoại gọi cho Thương Vân Kinh.
“Tút… Tút… Tút…”
Tiếng chuông vang lên một hồi lại một hồi, không có ai nhấc máy.
Cố Tinh Dao nở nụ cười, nắm chặt điện thoại, sau đó hung hăng ném vào tường!
Trong tiếng chuông cảnh báo kêu đến chói tai, Cố Tinh Dao lấy thùng sơn đã chuẩn bị sẵn, mạnh mẽ tạt lên tường, lên cửa, lên mọi đồ vật trong nhà…
Khi Thương Vân Kinh chạy tới, đập vào mắt hắn chính là căn hộ đã hoàn toàn biến đổi, cùng một Cố Tinh Dao đang đứng giữa một đống đổ nát hỗn độn.
“Xem ra cô không hề để tâm đến lời cảnh cáo của tôi.” Thương Vân Kinh nhéo mi tâm, cực kỳ chán ghét, sau đó lập tức ra lệnh cho trợ lý, “Trần Minh, bảo luật sư chuẩn bị thủ tục khởi tố, tôi muốn người phụ nữ này phải ở trong ngục giam cho đến khi hôn lễ kết thúc!”
“Thương Vân Kinh, nơi này có ý nghĩa với em như thế nào, anh thật sự không biết sao?” Cố Tinh Dao bình tĩnh nhìn hắn, hai mắt lấp lóe lệ quang.
Cô nắm chặt tay, nhìn người đàn ông vẫn thản nhiên hờ hững, lớn tiếng chất vấn, “Tình cảm bốn năm, trong mắt anh thật sự không đáng giá một đồng sao?!”
Nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy đau đớn cùng oán hận, Thương Vân Kinh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bực bội.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn liền hồi phục tinh thần lại, “Cố Tinh Dao, tôi chưa bao giờ có ý định sẽ cưới cô.”
Cố Tinh Dao vươn tay ra, chiếc nhẫn kim cương lập tức hắt lên ánh sáng lấp lóa, “Vậy còn thứ này, anh định giải thích thế nào?”
Cô cố chấp muốn một đáp án, cũng cố chấp không chịu tin tưởng những hồi ức tốt đẹp của hai người chẳng qua chỉ là hoa trong gương trăng trong nước.
Mà Thương Vân Kinh lại giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười, “Cố Tinh Dao, sao cô có thể ngu ngốc như vậy? Một chiếc nhẫn thì có thể thể hiện điều gì, thứ này tôi có thể mua một lúc rất nhiều!”
Đồng tử Cố Tinh Dao hơi co rút lại, cô nhìn người đàn ông khuôn mặt toàn là trào phúng chế giễu trước mặt, chợt cảm thấy vô cùng xa lạ.
Thương Vân Kinh nắm lấy tay cô, không để ý chút phản kháng mỏng manh của phái yếu, chậm rãi tháo chiếc nhẫn tinh xảo trên bàn tay cô xuống.
Hắn đưa chiếc nhẫn ra trước mắt chăm chú nhìn một hồi, sau đó lạnh nhạt nói, “Thứ này, cũng giống như cô, chỉ cần dùng tiền là có thể mua vô số.”
Hắn thả tay, chiếc nhẫn kim cương rơi tự do, đập xuống nền đất tạo ra một tiếng vang thanh thúy.
Sau đó, hắn không chút do dự, nhấc chân giẫm lên.