TƯỚC BẤT NGÔN - 1
1
Mùa xuân năm thứ năm ta gả vào Đông cung, Thái tử đăng cơ, ta trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Để thể hiện thánh ân, ta xuất cung, cứu tế bách tính.
Nhưng vừa rồi, một nữ nhân đã chặn xe ngựa của ta lại giữa đường.
Khuôn mặt uy nghi trong ký ức kia đã có chút tiều tụy, nhưng ta vẫn nhận ra.
Nàng ta, chính là Thái tử phi đã khuất năm xưa, Trì Ấu Vi.
Cũng là bạch nguyệt quang mà Thái tử luôn luôn nhớ mong.
Dân chúng vây quanh, nàng ta cầm ngọc bội cận thân của Thái tử, khiêu khích ra lệnh cho ta đưa nàng ta trở về cung:
“Ta mới là thê tử duy nhất của Cẩm Hành ca ca, lũ nô tài mù lòa này, cho dù không nhận ra ta, chẳng lẽ không nhận ra truyền quốc ngọc bội này sao?”
Cung nhân nhìn thấy ngọc bội, vẻ mặt kinh hãi, lần lượt quỳ xuống, ta ngồi trong xe ngựa, vén rèm lên bằng một tay, nhìn nàng ta.
“Nếu như cô nương muốn một bước lên trời, thì hãy trả lại ngọc bội này, bản cung sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi, tại sao lại phải dựa vào Hiếu Đức Hiển hoàng hậu đã khuất?”
Hiếu Đức Hiển hoàng hậu, chính là thụy hiệu mà Thái tử đã truy phong cho nàng ta sau khi đăng cơ.
Trì Ấu Vi sắc mặt thay đổi, bàn tay nắm chặt ngọc bội trắng bệch.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào mặt ta, hừ lạnh một tiếng: “Là ngươi sao?”
“Ta nhớ ra ngươi rồi, trắc phi Thôi thị, hừ, triều đại chúng ta lúc nào lại sa sút đến mức này, một nữ nhân xuất thân từ gia đình quan lại lục phẩm cũng có thể làm hoàng hậu?”
“Năm đó nếu như ta không bị trúng độc mà rời khỏi cung, thì làm sao có chỗ cho ngươi chứ?”
Lời nói ngạo mạn như vậy, khiến cho mọi người xung quanh giật mình.
Xem ra, nàng ta vẫn xem mình là Thái tử phi cao quý năm xưa.
Ta cười không nói, nhưng Bích Bình, đại cung nữ của ta, đã tát vào mặt Trì Ấu Vi hai cái, hai dấu tay đỏ chói lập tức hiện lên.
“To gan! Dám trực tiếp gọi danh tự của hoàng hậu nương nương!”
Nàng ta chịu đựng hai cái tát này, khóe miệng dính máu vậy mà lại nhếch lên một nụ cười quỷ dị, từng bước tiến về phía ta.
Thị vệ bước lên ngăn cản, bị ta xua tay đuổi lui.
“Thôi Bất Ngôn, bây giờ ngươi đắc ý lắm, đắc ý đến mức không nhận ra thân phận của mình nữa rồi sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta, mỉm cười: “Tỷ tỷ mới là người đắc ý, ba năm nay đi đâu mà khiến cho bệ hạ phải chờ đợi lâu như vậy chứ?”
Nhìn dáng vẻ nàng ta liền biết, ba năm sau khi ẩn dấu thân phận rời khỏi cung, nàng ta sống không tốt đẹp gì.
Trì Ấu Vi ghen tị, ánh mắt thay đổi, nhưng miệng lại không chịu thua: “Ta đã chec vào lúc Cẩm Hành ca ca yêu ta nhất, bây giờ ta trở về rồi, ngươi nên biết điều một chút, nhanh chóng đưa ta trở về cung.”
“Ngươi, không xứng đáng chiếm lấy vị trí của ta.”
Vị trí của nàng ta sao?
Ta giả vờ hiền thục: “Nếu như điện hạ nhớ mong tỷ tỷ, ta đương nhiên không dám chống lại, nhất định sẽ đưa tỷ tỷ trở về cung.”
Trì Ấu Vi không thèm để ý đến lòng tốt của ta, còn có chút đắc ý.
Nàng ta không ngừng kể lại chuyện cũ giữa nàng ta và bệ hạ lúc nhỏ, tình cảm sâu đậm như thế nào, chế nhạo bệ hạ không hề có tình cảm với ta.
Còn để lại lời đe dọa: “Đợi khi vào cung, ta sẽ tranh đấu với ngươi, cho ngươi biết ta có bản lĩnh gì, có thể làm Hoàng hậu.”
Ta không trả lời, chỉ bảo a hoàn dẫn Trì Ấu Vi đến kiệu phía sau, lúc lướt qua nhau, nàng ta nhìn ta với ánh mắt khiêu khích.
Nàng ta cho rằng kế hoạch của mình đã thành công.
Cho rằng ba năm rời khỏi cung, bệ hạ nhất định đã nhớ mong nàng ta đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.
Nhưng nàng ta không biết rằng, ba năm nay, ta cũng không ngồi yên, ta đã tìm cho bệ hạ hai mươi tiểu thiếp.
Bọn họ đang ở hậu cung, chờ đợi Trì Ấu Vi trở về.
2
Lúc tân đế đăng cơ, chính sự rất bận rộn.
Vì vậy, khi ta dẫn Trì Ấu Vi vào đại điện, tấu chương trên bàn người chất đống như núi, trước mặt còn có một đám đại thần.
Nhưng không ngờ, Trì Ấu Vi bất chấp ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh, trực tiếp chạy ra từ phía sau ta, lao vào lòng Cố Cẩm Hành, ôm lấy eo hắn ta, nhỏ nhẹ gọi một tiếng “phu quân”.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hoàng thượng.
Nhưng mà, hắn ta chỉ cúi đầu xem tấu chương, sắc mặt lạnh lùng: “Nàng luôn luôn biết điều, gần đây quốc sự rất bận rộn, trẫm không còn tâm trí để ý đến hậu cung.” Nói xong, hắn ta cúi đầu, tùy ý liếc nhìn Trì Ấu Vi, sau đó nói với ta: “Đưa nàng ta trở về đi.”
Trì Ấu Vi đang tình cảm chớp chớp đôi mắt to tròn, nghe thấy lời này, không khỏi sa sầm mặt mày: “Hả?”
Hoàng đế muốn nói lại thôi: “Sau này nàng đừng tốn tâm tư tìm kiếm nữ nhân giống Ấu Vi cho trẫm nữa, người giống nàng ấy trong hậu cung, đã quá nhiều rồi.”
Lời này rất rõ ràng.
Dù sao, rất nhiều mỹ nhân trong hậu cung, đều là được chọn lựa kỹ càng theo sở thích của hoàng đế.
Trong đó, có người giống Trì Ấu Vi về dung mạo, cũng có người giống nàng ta về tính cách, ngày nào cũng ở bên cạnh Cố Cẩm Hành.
Cho dù hoàng đế có tình cảm sâu đậm đến đâu với vong thê, cũng không thể nào chống lại mỹ nhân ngay bên cạnh.
Tóm lại, ba năm nay, ngày nào hoàng đế cũng nhìn thấy khuôn mặt kia, cho dù không phải là chán ghét, thì cũng không thể nào nhớ mong.
Trì Ấu Vi nghiến răng ken két.
Nhìn thấy Cố Cẩm Hành muốn rời đi, Trì Ấu Vi không cam lòng, nắm lấy tay người, trong nháy mắt đã đỏ hoe mắt.
“Cẩm Hành ca ca! Huynh không nhận ra muội nữa sao?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Cố Cẩm Hành trở nên thăm dò, mang theo vẻ đánh giá, sau đó là sự khinh thường, hắn ta hạ thấp giọng nói với ta: “Ồ, lần này mang về một người biết diễn trò đấy.”
“Dung mạo bình thường, không bằng Thục phi của trẫm, nhưng mà lại khéo léo, vậy thì, phong làm quý nhân…”
“Khụ khụ.”
“Bệ hạ, đây thật sự là Trì Ấu Vi.”
Không khí có chút ngượng ngùng, e là nếu ta không lên tiếng, Trì Ấu Vi sẽ xấu hổ đến mức đập đầu chec trong đại điện mất.
“Nàng… Nàng là Ấu Vi?”
Trì Ấu Vi gật đầu, nước mắt lăn dài trên gò má, khiến cho Cố Cẩm Hành động lòng trắc ẩn, mắt hắn ta mở to, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng ta: “Đã trở về rồi, thì hãy ở lại trong cung, còn những chuyện khác, sau này hãy từ từ nói.”
Trì Ấu Vi là người thông minh.
Nhìn thấy lúc này Cố Cẩm Hành không có tâm trạng để tâm sự với nàng ta, liền thuận thế lùi bước.
Còn những chuyện khác mà bệ hạ nói, có lẽ là việc nàng ta vì sao ba năm trước lại bị trúng độc, được chôn cất trong hoàng lăng, nhưng ba năm sau lại sống lại trở về.
Sau khi Trì Ấu Vi được a hoàn dẫn đi, ta và bệ hạ nhìn nhau, sau đó quay người trở về tẩm điện.
Nhưng mà, chuyện lớn như vậy, làm sao có thể giấu được chứ.
Tin tức tiên hoàng hậu sống lại nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Ai ai cũng khen ngợi Trì Ấu Vi có phúc phận, nhất định là tiên nữ trên trời xuống trần gian, để phò tá tân đế đương triều.
Còn ta, nên nhận ra thân phận của mình, nhanh chóng tự động thoái vị, trả lại vị trí Hoàng hậu cho nàng ta.
Nhưng mà, ta đã làm Hoàng hậu, sao có thể tùy tiện thoái vị được?
Người nên nhận ra thân phận của mình, chưa bao giờ là ta.
Mà là Trì Ấu Vi.
3
Hôm trước ở trong điện, tuy rằng bệ hạ không nhận ra Trì Ấu Vi, còn suýt chút nữa gây ra chuyện cười, nhưng trong lòng hắn ta vẫn luôn có nàng ta.
Sau khi dùng bữa tối ở chỗ ta xong, hắn ta liền trực tiếp đến Bạch Trĩ cung, nơi an bài Trì Ấu Vi.
Bạch nguyệt quang đã khuất nhiều năm trở về bên cạnh, làm sao hắn ta có thể không hân hoan vui vẻ chứ?
Một đêm trôi qua, như thể những chuyện trước kia đều tan biến, người vẫn là thiếu niên Thái tử năm xưa, Trì Ấu Vi vẫn là người trong lòng của hắn ta.
Chỉ là tin tức lan truyền rất nhanh, chắc là bản thân Trì Ấu Vi cũng biết.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ nàng ta đến gặp ta hôm nay là biết.
Kim thập nhị trâm chỉ có Hoàng hậu mới được phép đeo, lúc này đang xuất hiện trên đầu nàng ta.
Ta ngẩng đầu nhìn bệ hạ, thấy hắn ta chỉ chống cằm, không có phản ứng gì.
Điều này khiến cho Trì Ấu Vi càng thêm kiêu ngạo.
Nàng ta được một đám cung nữ hầu hạ bước vào đại điện, cười đắc ý, sau khi dừng lại liền vươn tay ra, vuốt ve trâm cài, nhìn Cố Cẩm Hành với ánh mắt nũng nịu.
“Cẩm Hành ca ca, hôm nay Ấu Vi có xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp, Ấu Vi, đương nhiên là xinh đẹp.”
Cố Cẩm Hành cười cưng chiều, không hề nhận ra điều gì kỳ lạ.
Ta giả vờ thân thiết, ngắt lời hai người họ: “Hôm nay là ngày đại hỉ, sao tỷ tỷ lại đến muộn như vậy?”
“Hôm qua là trẫm quá đáng, hoàng hậu đừng trách Ấu Vi.”
Cố Cẩm Hành lên tiếng, ta liền vui vẻ gật đầu.
Trì Ấu Vi mặt mũi đỏ bừng, tự mình ngồi xuống bên cạnh ta.
Xem ra trong lúc tình tứ, nàng ta cũng đã thổi gió bên tai Cố Cẩm Hành, khiến cho Cố Cẩm Hành trực tiếp triệu tập các đại thần đến, cùng nhau thảo luận chuyện ai sẽ làm Hoàng hậu.
Cố Cẩm Hành có thể trở thành Thái tử, lên ngôi hoàng đế, trong đó không thể thiếu sự ủng hộ của Tĩnh An hầu phủ, bây giờ Trì Ấu Vi đã trở về, hắn ta đương nhiên phải nể mặt hầu phủ.
Còn gia độc ta tuy rằng có tòng long chi công, nhưng lại thất thế, bây giờ chỉ là tấm biển cho thiên hạ thấy hoàng gia đối xử tốt với con cháu công thần mà thôi, nếu như thật sự bảo ta nhường lại vị trí Hoàng hậu, lui xuống làm quý phi, ta cũng không phản đối.
Dưới sự tranh luận của thế lực Tĩnh An hầu, những lão thần hiếm hoi đứng về phía ta đã có chút không chống đỡ nổi.
Đúng lúc này, bên tai ta truyền đến tiếng cười nhẹ: “Muội muội lần này đã hiểu rõ chưa, vị trí Hoàng hậu này, không phải là muốn giữ là giữ được đâu.”
Trì Ấu Vi lưu lạc dân gian ba năm, không biết là học được sự kiêu ngạo này từ ai.
“Cho dù thế lực của Tĩnh An hầu có lớn đến đâu, thì thiên hạ này vẫn là thiên hạ của nhà họ Cố, bệ hạ chưa phế hậu, thứ ngươi muốn, sẽ không bao giờ có được.” Giọng điệu ta bình tĩnh, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi.
Trong mắt nàng ta lóe lên vẻ ghen tị, sau đó, liền thay đổi thái độ, nói với giọng điệu chua ngoa: “Đúng vậy, vị trí Hoàng hậu đổi bằng tính mạng của phụ thân và ca ca, muội muội đương nhiên là không muốn buông tay, chỉ là nếu như họ dưới suối vàng biết được, ngươi vẫn yếu đuối vô năng như trước kia, ngay cả vị trí Hoàng hậu cũng không giữ được, liệu có cảm thấy xấu hổ đến mức phát khóc không?”
Ngay sau đó, nàng ta liền hét lên thảm thiết.
Bởi vì ta đã lật cả bàn lên, đĩa trái cây và ly rượu đều vỡ nát.
Máu tươi chảy ra từ mặt Trì Ấu Vi, nàng ta bất lực ôm mặt, trong mắt chỉ còn lại sự hoảng sợ.
Lần này, ta không phải là con chim sẻ nhẫn nhục chịu đựng nữa.
Ta tranh thủ quỳ xuống trước khi mọi người lên tiếng, hét lớn:
“Thần thiếp không quan tâm đến lễ pháp, tát tiên hoàng hậu, bàn luận chuyện triều chính, phạm phải tội lớn, tội không thể tha.”
“Nhưng mà, hôm nay cho dù thần thiếp có phải gánh tội danh bất kính, cũng phải tố cáo Trì Ấu Vi ——”
“Giả chec rời cung, lừa gạt hoàng thượng, không xứng đáng làm Hoàng hậu của Đại Tề!”
4
Trì Ấu Vi không thể tin nổi đứng dậy.
“Tiện nhân, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy!”
Nàng ta nhận ra sự thất thái của mình và ánh mắt kỳ lạ của Cố Cẩm Hành, vội vàng nuốt lời mắng chửi vào trong, quỳ xuống đất.
Ta lặng lẽ chỉnh lại tóc tai bị rối, tiếp tục nói: “Còn có, cấu kết với tiền triều, tội không thể tha.”
Hoàng đế mặt mày nghiêm túc, ngay cả Tĩnh An hầu cũng đen mặt.
“Hoàng hậu nương nương không cần phải bịa đặt tội danh để lừa gạt chúng ta, chúng ta đương nhiên biết người muốn giữ lại vị trí Hoàng hậu, nhưng mà mọi chuyện đều nên nói đến lẽ phải, bây giờ tiên hoàng hậu đã trở về, người nên lui xuống làm quý phi, trả lại vị trí Hoàng hậu cho Ấu Vi.”
Lẽ phải sao?
Ta chậm rãi đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu như tiên hoàng hậu luôn luôn ở lại Đông cung, bản cung tự nhiên sẽ cung kính mời nàng ta làm hoàng hậu, không dám vượt quyền.”
“Nhưng mà, nàng ta lại lừa gạt bệ hạ, vào lúc bệ hạ khó khăn nhất lại giả chec rời đi, ai biết được nàng ta có phải là sợ bị liên lụy trong cuộc tranh đấu đoạt vị nên mới bỏ trốn hay không? Bây giờ bệ hạ đăng cơ, nàng ta liền trở về cung, đòi hỏi vị trí Hoàng hậu, ngồi hưởng thành quả! Trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?”
Cố Cẩm Hành buông tay đang chống cằm xuống, ánh mắt dần dần trở nên âm u.
Lời nói này vừa thốt ra, nếu như hắn ta vẫn cố chấp muốn giáng chức ta xuống làm quý phi, chính là bỏ rơi người thê tử tào khang, từng cùng hắn ta hoạn nạn có nhau, nhất định sẽ bị thiên hạ chỉ trích.
Hơn nữa đế vương đa nghi, làm sao có thể để người khác ngủ ngon bên cạnh mình?
Ta đánh cuộc vào lòng nghi ngờ của hắn ta.
Tĩnh An hầu không nhịn được nữa, chỉ tay vào ta, mắng chửi: “Nói bậy! Mẫu tộc Thôi thị của ngươi chỉ là một gia đình không có người nối dõi! Ngươi là một nữ nhân, dựa vào cái gì mà…”
Ta quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn ông ta, khiến ông ta im bặt: “Tĩnh An hầu quả nhiên là sống những ngày tháng yên bình quá lâu, quên mất phụ thân và ca ca ta đã chiến đấu trên chiến trường như thế nào, chec trận sa trường! Ngươi bây giờ có thể quên mất chiến sự ở biên cương, mắng chửi mẫu tộc ta không có người nối dõi! Vậy thì ngày sau có phải ngươi cũng sẽ quên mất ân đức của bệ hạ, dấy binh tạo phản không?”
Tĩnh An hầu vốn dĩ đã thế lực lớn mạnh, nếu như lại để Trì Ấu Vi làm Hoàng hậu, e là đến cả hoàng đế cũng phải nhường nhịn nhà họ ba phần.
Chuyện hôm nay, nếu như chỉ có Trì Ấu Vi khóc lóc làm nũng, bệ hạ nhất định sẽ động lòng trắc ẩn, muốn trả lại vị trí Hoàng hậu cho nàng ta.
Nhưng mà bây giờ hậu cung và tiền triều cấu kết với nhau, liên quan rất lớn, hắn ta không thể chỉ quan tâm đến tình cảm nữa.
Cố Cẩm Hành mặt mày bình tĩnh, chỉ bước đến trước mặt Trì Ấu Vi, chậm rãi ngồi xuống, vươn tay ra, vuốt ve vết thương trên mặt nàng ta.
Chưa đợi Trì Ấu Vi mắt ngấn lệ, nắm lấy tay hắn ta, gọi “Cẩm Hành ca ca”.
Cố Cẩm Hành đã giật lấy trâm cài trên đầu nàng ta, ném xuống đất.
Mái tóc đen nhánh xõa tung, không thể che giấu khuôn mặt kinh hãi của nàng ta.
“Trì thị Ấu Vi, lừa gạt hoàng thượng, không xứng đáng làm hoàng hậu, giáng xuống làm quý nhân.”
“Tháo trâm cài xuống đi, kim thập nhị trâm này, chỉ có Hoàng hậu mới được phép đeo, bây giờ, nàng không được phép đeo nữa.”