Trọng Sinh Thành Mẹ - 2
5
Bởi vì chủ nhiệm lớp bị ốm, tôi vừa mới tới không lâu đã được phân công trở thành chủ nhiệm mới của lớp 4-1.
Rất nhiều phụ huynh trong lớp không tin tưởng tôi, nhưng không có biện pháp nào, trừ tôi ra, không ai đồng ý tiếp nhận “củ khoai nóng bỏng tay” này.
Lớp 4-1 thành tích xếp chót, lại còn có một một tiểu ma vương nổi danh khắp trường – Hứa Tinh Thần, trong giờ học thì nằm ngủ, ngoài giờ học đánh nhau, các giáo viên nghe đến tên hắn là thấy đau đầu rồi.
Nhưng sau khi tôi tiếp xúc cùng cậu bé này, lại phát hiện nó rất thông minh, chỉ cần giảng một lần đã hiểu, chỉ là không chú tâm vào việc học.
Nghe Tiểu Đường nói, cha của Hướng Tinh Thần điều hành một chuỗi cửa hàng, cực kỳ giàu có nhưng lại không quản được Hứa Tinh Thần, cho nó đi học chính là mong chờ thầy cô giáo có thể giúp ông ta dạy dỗ đứa con này.
Tôi không còn gì để nói, có người cha như vậy, chẳng trách cậu bé lại trở thành như bây giờ.
Tôi còn đang cân nhắc tìm thời gian đến nhà nói chuyện với cha của Hướng Tinh Thần, đã xảy ra một chuyện.
Hôm nay, tôi đang ngồi chấm bài, lớp trưởng đột nhiên chạy tới tìm tôi: “Cô Chu, Hướng Tinh Thần đang to tiếng với cô giáo dạy Toán, cô mau đi xem một chút!”
Tôi lập tức bỏ bút xuống chạy nhanh đến lớp, chờ đến khi tôi đến được lớp học thì đã không thấy Hướng Tinh Thần ở chỗ ngồi nữa.
Cô giáo dạy Toán đã cao tuổi, bị Hướng Tinh Thần chọc tức tức mức đang ngồi ở ghế hô hấp nặng nhọc, nói với tôi: “Tôi không dạy được học sinh lớp cô rồi!”
Tôi hỏi lớp trưởng mọi chuyện là thế nào.
Lớp trưởng nói, bài kiểm tra lần trước vô cùng khó, hơn nữa bài cuối cùng chỉ có lớp phó học tập cùng Hướng Tinh Thần làm đúng,… Giáo viên môn Toán kiên quyết khẳng định Hứa Tinh Thần chép bài thi của lớp phó học tập…
Hướng Tinh Thần đứng dậy, đối mặt với chất vấn của thầy giáo dạy Toán, lớn tiếng nói, “Em đã nói là em không chép bài!”
Giáo viên môn Toán nghe cậu bé nói vậy, gõ thước “Bang!” một tiếng trên bàn của Hướng Tinh Thần: “Cậu chỉ toàn nói dối! Đề bài lần này vô cùng khó, cả khối chỉ có hai người làm được, một là cậu, một là lớp phó học tập, còn dám nói không phải chép của em ấy.”
Môi Hướng Tinh Thần run run, ngẩng cao đầu, kiên cường không để cho nước mắt rơi xuống: “Buổi tối trước ngày thi, em xem sách tham khảo nên đã nhìn thấy đề này, nên có thể làm được, em không chép của ai cả, là em chính mình làm được!”
“Ha ha ha!” Giáo viên môn Toán nói với tất cả những học sinh đang xem náo nhiệt, “Đây là chuyện cười khó tin nhất mà tôi từng nghe qua, Hướng Tinh Thần nói rằng mình xem sách tham khảo cơ đấy, còn là Toán Olympic, cả lớp, các em có tin được không?”
Toàn bộ lớp học yên tĩnh, lớp phó học tập ngẩng đầu nóí: “Không thể nào có chuyện đó!”
Mấy bạn có quan hệ tốt với lớp phó học tập cũng hùa theo nói không tin.
“Học kém nhất lớp, lại còn nói dối! Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! Mời cha mẹ cậu đến đây, để tôi hỏi xem ở nhà họ dạy con mình thế nào!” Giáo viên môn Toán hung hăng ném sách Toán lên bàn.
Hướng Tinh Thần rốt cuộc không nhịn được, nước mắt chảy xuống, cậu bé vùng thoát khỏi giáo viên môn Toán, chạy khỏi phòng học.
Nghe lớp trưởng thuật lại, tôi không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Tôi đã từng nói chuyện với tất cả học sinh trong lớp, biết sau khi vào lớp bốn, Hướng Tinh Thần đã rất thích học môn Toán, nhưng cậu bé không muốn để người khác biết được, mỗi tiết trên lớp đều ngủ gật, thế nhưng về nhà lại lén lấy sách Toán Olympic ra làm.
Cậu bé đó xấu hổ để cho người khác biết mình cố gắng.
Vì thế, tôi nghĩ mọi biện pháp khuyên nhủ, cổ vũ cậu bé kì thi kế tiếp nhất định phải chuẩn bị thật kỹ để gây được ấn tượng với mọi người.
Nhưng không ngờ lại bị giáo viên môn Toán nhận định là gian lận.
Buổi chiều, Hướng Tinh Thần trở lại lớp, trên người quần áo xộc xệch, má cũng sưng vù lên như vừa cùng ai đánh một trận.
Tôi dẫn cậu bé đến phòng làm việc của mình, nghĩ muốn khuyên nhủ cậu bé kể hết sự tình, không nghĩ đến cậu ấy lại ngậm chặt miệng, dáng vẻ nhìn tôi như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Giáo viên môn Toán đi cùng tôi vào phòng làm việc, thấy vậy liền nói: “Cô còn muốn giảng giải với nó làm gì, một lúc nữa cha nó tới, để cha nó dạy dỗ lại nó!”
Tôi nghiêm mặt nói: “Cô Vương, tình huống hiện tại còn chưa rõ ràng, sao cô đã nhất định quy chụp rằng Hứa Tinh Thần chép bài của người khác?”
“Được rồi, cô không cần nói thêm nữa. Ý của cô là, tôi vu oan cho nó? Cả lớp chỉ có hai người làm được, không phải nó chép bài của lớp phó học tập, vậy chẳng lẽ là lớp phó học tập chép bài của nó?” Giáo viên môn Toán biến sắc, ngữ khí cũng trở nên nặng nề.
“Tôi không có ý này, tôi chỉ nghĩ ở trong tình huống chưa có chứng cứ cụ thể, chúng ta không thể để bất kỳ một học sinh nào phải chịu oan ức. Thành tích không đại diện cho nhân phẩm của một con người.” Tôi kiên nhẫn đáp.
Hướng Tinh Thần nghe tới đó thì giật mình nhìn về phía tôi, trong đôi mắt trong suốt chậm rãi hiện lên chút suy nghĩ.
“Các thầy cô nghe cô Chu nói này, thành tích không thể đại diện cho nhân phẩm? Hừ, ở trường học, thành tích học tập chính là thước đo chính xác nhất để đánh giá đạo đức của học sinh!”
Giáo viên môn Toán đứng dậy lớn tiếng nói với các thầy cô khác trong phòng làm việc, cô ấy còn định nói thêm thì cửa phòng đột nhiên bị một lực mạnh mẽ mở ra.
6
Một người đàn ông béo bụng, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng loại lớn, tay cầm điện thoại di động loại Motorola bước vào.
Ông ta liếc mắt nhìn đến Hướng Tinh Thần đang đứng cạnh tôi, ba bước gộp thành hai bước, không nói một lời đã tát liên tiếp hai tát vào Hướng Tinh Thần, sau đó lại nhấc chân đạp vào bụng của cậu bé. Hướng Tinh Thần đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất.
“Con mẹ nó cái thứ đồ mất dạy, ông đây mỗi ngày ở bên ngoài làm việc kiếm tiền đến mệt phờ râu, mày thế mà ở trường học lại gây ra chuyện tày trời!”
Khuôn mặt Hướng Tinh Thần lập tức sưng vù, cậu bé vỗ vỗ quần áo rồi đứng lên, một tiếng rên cũng không phát ra, giống như đã quá quen thuộc với chuyện này rồi.
“Lần này mày lại gây chuyện gì? Gian lận, chép bài của bạn? Mẹ nó, với cái đầu bò của mày thì chép bài của người khác làm con mẹ gì? Năm nào cũng đội sổ nên mày muốn leo lên vị trí thứ hai từ dưới lên à? Nhà họ Hướng thế nào lại sinh ra thứ không biết xấu hổ như mày, không bằng mày đi học luôn cho rồi, tao cũng đỡ phải xấu hổ với người ta!”
Cha Hướng nói một mạch, còn định đạp thêm cậu bé một lần nữa, vì muốn ngăn cản, tôi vội giữ chặt tay ông ta: “Vị phụ huynh này, anh không thể sử dụng bạo lực với con cái được, hơn nữa Hướng Tinh Thần khẳng định không hề chép bài của người khác. Tôi tin tưởng em ấy.”
Cha Hướng thấy tôi là chủ nhiệm lớp, khuôn mặt lập tức thay đổi, trưng ra vẻ mặt tươi cười: “Cô giáo à, cô không biết thằng nhãi con nhà tôi đâu, chuyên gây chuyện rắc rối, tác oai tác quái bên ngoài. Tôi vừa mới nhận được cuộc gọi từ giáo viên dạy Toán, nói thằng nhãi này dám chép bài thi của bạn, đã là giáo viên nói còn có thể sai được hay sao?”
Tôi không còn lời nào để nói, những phụ huynh như ông ta không thể nói là không yêu thương con nhưng lại quá mức tin tưởng giáo viên tin tưởng nhà trường, coi lời nói của giáo viên như khuôn vàng thước ngọc, không hề có ý định nghe xem con mình giải thích.
Tôi nhìn Hướng Tinh Thần, cậu bé ngoảnh mặt ra phía cửa không chịu nhìn tôi, tôi chỉ đành thay cậu bé tiếp lời: “Hướng Tinh Thần nói rằng trước hôm đi thi đã đọc qua đề bài này, không phải chép bài. Nếu đã vậy, hãy để em ấy ở đây làm lại bài này một lần, liền có thể chứng minh xem có đúng là em ấy tự mình làm hay không?”
Hướng Tinh Thần rốt cuộc có phản ứng, nặng nề gật đầu: “Được, có thể ra đề bài khác cũng được, chỉ cần là dạng tương tự, xem em có thể làm được hay không.”
Giáo viên dạy Toán rõ ràng không tin, tùy ý lật một trang trong quyển đề Toán Olympic, “Vậy thì đề này, còn dễ hơn cả bài trong đề kiểm tra vừa rồi. Nếu lần này không làm được, xem cậu còn có gì để nói không.”
Cha Hướng nghe thấy con trai mình có thể giải được đề Toán Olympic, cũng trưng ra dáng vẻ không thể tin nổi.
Tôi để Hướng Tinh Thần ngồi vào bàn làm việc của mình, sau khi cậu bé nhận được đề, một tiếng cũng không nói, cắm cúi lấy bút làm bài.
Các giáo viên khác trong phòng cũng xúm lại xem, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hướng Tinh Thần lưu loát giải bài.
Ban đầu giáo viên dạy Toán vẫn rất khinh thường cậu bé, nhưng sau khi nhìn xuống, ánh mắt tựa như bị níu chặt không thể rời khỏi trang giấy, thảng thốt nhìn Hướng Tinh Thần nhanh chóng viết công thức.
Thậm chí trước khi cậu bé tính ra đáp án cuối cùng, giáo viên dạy Toán đã cực kỳ sửng sốt, quá rõ ràng, Hướng Tinh Thần làm đúng.
“Giỏi quá!” Tôi dẫn đầu vỗ tay khen ngợi cậu bé.
Các thầy cô khác trong văn phòng cũng đều gật đầu công nhận.
Cha Hướng vui mừng đến mức đỏ mặt, tiến lên ôm chặt con trai: “Con trai ngoan, là cha không tốt, đã mắng oan con rồi! Con muốn gì cứ nói với cha, cha lập tức thưởng cho con!”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Hướng Tinh Thần được tuyên dương ở trường, khuôn mặt non nớt lộ ra biểu tình ngượng ngùng hiếm thấy.
Tôi trở lại lớp, tuyên bố với mọi người tin tức này, Hướng Tinh Thần là dựa vào thực lực của bản thân để giải được bài toán khó nhất trong kì thi, xứng đáng được tuyên dương!
Học sinh trong lớp đều mừng cho Hướng Tinh Thần, chỉ có tôi chú ý tới, biểu tình của lớp phó học tập không được tự nhiên.
Sau khi tan học, tôi tìm bài thi của Hướng Tinh Thần cùng đại biểu môn Toán đối chiếu, phát hiện hai bài thi được trình bày y hệt nhau, ngay cả lỗi chính tả cũng giống hệt.
Ngày hôm sau, tôi gọi lớp phó học tập ra nói chuyện riêng, thậm chí còn chưa kịp hỏi, lớp phó học tập đã khai ra hết.
Hoá ra, sau khi hết giờ kiểm tra, lớp phó học tập phụ trách thu bài, trên đường mang bài kiểm tra nộp cho giáo viên đã chép lại bài của Hướng Tinh Thần.
“Cô ơi, em cầu xin cô, đừng cho các bạn cùng lớp biết, em thật sự biết lỗi của mình rồi, lần sau sẽ không dám tái phạm nữa đâu.” Lớp phó học tập năn nỉ tôi.
“Được, cô có thể không nói cho các bạn trong lớp, nhưng em phải tự nói chuyện này với giáo viên môn Toán.” Tôi nghiêm túc nói.
Lớp phó học tập là học trò cưng của cô Vương, sau khi cô ấy biết sự thật, yên lặng nửa ngày mới phản ứng lại được.
“Cô Vương, cô xem có thể để Hướng Tinh thần làm lớp phó học tập một thời gian được không? Em ấy dường như rất yêu thích môn Toán.” Tôi thay Hướng Tinh Thần tranh thủ thời cơ.
Cô Vương lưỡng lự một chút, lại nhìn đến lớp phó học tập đang đứng một bên khóc nức nở, gật đầu đồng ý.
Sau khi trở thành lớp phó học tập, Hướng Tinh Thần dường như biến thành một người khác, trên lớp học tập rất chăm chú, không hề có chuyện ngủ gật trong lớp, cũng không trốn học la cà đánh nhau bên ngoài.
Không chỉ hoàn thành hết bài tập về nhà, còn rất hăng hái thực hiện trách nhiệm của một lớp phó học tập, đốc thúc, kiểm tra bài tập của các bạn trong lớp.
Nhìn thấy thay đổi của Hướng Tinh Thần, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hôm nay, tôi gọi Hướng Tinh Thần tới gặp mình, đối với cậu bé nói: “Cô rất vui vì em có thể tiến bộ nhiều như vậy, nếu em có thể đạt giải trong kỳ thi Olympic Toán học, cô hứa sẽ giúp em thực hiện một nguyện vọng.”
Hướng Tinh Thần sáng bừng: “Cô nói thật sao?”
“Ừ.”
Nếu năm ấy mẹ tiếp tục là chủ nhiệm lớp, nhất định cũng sẽ tin tưởng cậu bé này, Hướng Tinh Thần cũng nhất định sẽ bước trên con đường hoàn toàn khác biệt so với đời trước.
7
Hôm nay tôi có giờ trên lớp, khi bước lên bục giảng như thường lệ, tôi phát hiện trên bàn giáo viên có một bó hoa cúc nhỏ.
Cánh hoa nhỏ bé màu trắng mỏng manh, nhuỵ hoa màu vàng tươi, nhìn qua thôi cũng khiến tâm tình thoải mái lên không ít.
Tôi cười hỏi học sinh: “Là ai có lòng tặng hoa cho cô vậy?”
Học sinh trong lớp đều che miệng cười, đều quay đầu nhìn về phía Tinh Thần, tiểu soái ca cúi đầu xấu hổ đến mức hai má hồng hồng.
Thật là dễ thương.
Nhưng ngoài mặt lại tôi lại bày ra dáng vẻ bình tĩnh, cầm lấy bó hoa: “Cho dù là ai tặng, cô đều rất cảm ơn tấm lòng của bạn đó, cô rất thích món quà này. Tuy nhiên, món quà ý nghĩa nhất đối với cô chính là thành tích học tập thật tốt của cả lớp, đã rõ chưa?”
“Vâng — ạ —” Cả lớn đồng thanh nói.
Đến giờ tan học, Trần Hiểu Hiểu nhắn tin cho tôi nói dì ấy đang đứng ở cổng trường.
Mặc dù chúng tôi không làm gần nhau, nhưng ngày thường vẫn duy trì liên hệ.
Một lát sau, tôi vui vẻ đi ra cổng trường, ngó xung quanh một lát liền nhìn thấy một thân ảnh bé nhỏ mặc váy trắng yêu kiều, bên cạnh còn có một bóng dáng cao lớn mặc quân phục màu xanh.
Tôi khẩn trương tiến lại gần, chỉ thấy Trần Hiểu Hiểu đang khoác tay một người đàn ông mặc quân trang anh khí bừng bừng, hưng phấn giới thiệu: “Di Nhiên, đây là bạn trai của tớ!”
Lòng tôi bộp một tiếng, gần như đứng không vững, cái gì cần đến vẫn cứ đến!
Cao Minh Viễn chào tôi theo kiểu quân nhân, chú ấy anh tuấn lại không mất đi sự uy nghiêm, thân thể thẳng tắp như một cây bạch dương: “Chào cô, tôi là Cao Minh Viễn.”
“Chào… Chào anh.” Tôi nói, Cao Minh Viễn vẫn giống như kí ức đời trước của tôi, là hình tượng một người quân nhân đĩnh đạc vì quốc gia, chú ấy không có lỗi gì cả.
“Di Nhiên, cậu sao vậy?” Trần Hiểu Hiểu thấy tôi có chút không thích hợp, bước lên phía trước đỡ lấy tôi, Cao Minh Viễn cũng giúp đỡ đưa tôi đến dưới gốc cây nghỉ tạm.
Tôi dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trần Hiểu Hiểu, Cao Minh Viễn đang ở đây nên tôi cũng không tiện nói gì cả.
Tôi chỉ là người trọng sinh, không có cách nào khống chế thiên tai không xảy ra, hơn nữa khi Cao Minh Viễn hi sinh tôi còn đang học tiểu học, thậm chí còn không nhớ rõ trận lũ chú ấy đi cứu hộ là ở đâu.
Trần Hiểu Hiểu đã quên lời cảnh báo của tôi, toàn thân đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào.
“Tớ đang đi bus thì gặp móc túi, là anh ấy đuổi theo suốt hai điểm dừng để giúp tớ lấy lại ví tiền, sau đó chúng tớ liền phải lòng nhau, rất giống phim ngôn tình phải không?” Trần Hiểu Hiểu nhớ lại quá trình gặp gỡ bạn trai, khuôn mặt mỉm cười tươi tắn, Cao Minh Viễn cũng dịu dàng nhìn dì ấy.
Hai người họ mời tôi đi ăn cơm, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện.
Cả quá trình, tôi một mực quan sát Cao Minh Viễn, cố gắng tìm ra vài khuyết điểm đủ để khuyên Trần Hiểu Hiểu chia tay chú ấy.
Đáng tiếc là tìm mãi không được. Cao Minh Viễn bề ngoài anh tuấn, thanh âm trung tính rõ ràng, nhã nhặn lịch thiệp với tôi, cũng rất tôn trọng nhân viên phục vụ.
Nghe Trần Hiểu Hiểu nói, gia đình chú ấy có truyền thống quân nhân, cha mẹ đều phục vụ trong quân đội, thành tích trung học của chú ấy hoàn toàn có thể nộp hồ sơ vào một trường Đại học 985 ở Bắc Kinh, nhưng lí tưởng của chú ấy lại là trở thành một quân nhân bảo vệ Tổ quốc.
Nói thật, Cao Minh Viễn là một người đàn ông tốt, đời trước chú ấy chăm sóc yêu thương dì Trần rất chu đáo, vốn có thể vun đắp gây dựng lên một gia đình hoàn mỹ.
Tôi rất mâu thuẫn, chỉ đành tự nhủ chính mình, có lẽ theo hiệu ứng bươm bướm, sự trọng sinh của tôi có thể sẽ thay đổi vận mệnh của mọi người.
8
Con côn trùng lần trước Hướng Tinh Thần bắt, tôi nuôi nó trong lọ thuỷ tinh, đặt ở góc phòng học.
Hiện giờ con côn trùng này đã trở thành thú cưng của cả lớp, tôi phân công mọi người thay phiên nhau cho nó thức ăn, rất nhiều học sinh nhút nhát cũng dần không còn sợ nữa, lại còn đặt cho nó cái tên “Tiểu Thu”.
Sau đó Hướng Tinh Thần cùng các bạn bắt được thêm “Tiểu Xuân”, “Tiểu Hạ” cùng “Tiểu Đông”, tôi bèn bố trí ra một góc sinh vật trong lớp học.
Có bạn nhỏ ôm một con thỏ con đến lớp, đôi mắt hồng hồng, lông trắng muốt, rất đáng yêu, cả lớp thay phiên nhau ôm thỏ con.
Thế nhưng không thích hợp để nuôi thỏ trong phòng học, tôi liền khuyên học sinh đó mang thỏ trở về, em đó liền nói nếu mang trở về thỏ con sẽ bị gi.ết thịt.
Mấy học sinh nữ trong lớp đều rơm rớm nước mắt: “Sao lại có thể ăn thỏ con chứ, thỏ con đáng yêu đến vậy mà?”
Nhìn thấy học sinh trong lớp thật tâm yêu quý động vật nhỏ, tôi nghĩ ra một biện pháp, khi hết tiết liền đi đến phòng làm việc của giáo viên. Sau khi đảm bảo kỳ thi cuối kỳ này chúng tôi sẽ đạt vị trí thứ Ba toàn khối, Hiệu trưởng mới đồng ý sẽ dành cho chúng tôi một khoảng sân ở góc đông nam trường học làm khu sinh vật.
Sau tan học, tôi dẫn mấy học sinh cán bộ lớp đến làm một chuồng nhỏ cho thỏ con, sau đó trồng bắp cải bên cạnh để làm thức ăn cho nó.
Có phu huynh biết chuyện đã chủ động đề nghị giúp đỡ, trồng thêm cả cà rốt và rau diếp xung quanh.
Bây giờ học sinh trong lớp đều rất hào hứng đến trường, mỗi ngày đều không quên ghé qua xem thỏ con đã lớn thêm được bao nhiêu.
Tôi liền đặt ra một quy định, ai thi đứng thứ Nhất trong lớp sẽ được chơi với thỏ con 15 phút, hạng Hai sẽ được chơi 10 phút, và hạng Ba là 5 phút.
Thành tích tốt nhất là một học sinh nữ, hầu như luôn đứng đầu cả lớp trong mọi bài kiểm tra, nghe tôi nói vậy liền cười hớn hở.
Học sinh xếp thứ Hai không phục lắm, bắt đầu từ lúc ấy liền thẳng lưng nghiêm túc trong giờ học, hai mắt mở lớn như chuông đồng, hận không thể nuốt xuống mỗi lời giảng của giáo viên.
Gần đây thành tích của Hướng Tinh Thần tiến bộ hơn rất nhiều, luôn nằm trong top mười cả lớp trong những bài kiểm tra Toán.
Cậu bé luôn tỏ ra cool ngầu, mỗi khi bạn học rủ nhau đi xem thỏ con, cậu bé đều bày ra dáng vẻ miễn cưỡng, thế nhưng lần nào ánh mắt cũng dính chặt vào thỏ con, một bộ muốn ôm nhưng lại ngượng ngùng không dám.
Trong bài kiểm tra Toán lần này, Hướng Tinh Thần giành được điểm số cao nhất trong lớp, thậm chí còn cao hơn nữ sinh đứng đầu mấy điểm.
Khi tôi đọc đến điểm thi của Hướng Tinh Thần, ngay cả cậu bé cũng dường như không thể tin được.
“Phần thưởng của Hướng Tinh Thần là được chơi cùng thỏ con 15 phút.” Tôi mỉm cười nhìn cậu bé, các học sinh khác trong lớp cũng bắt đầu ồn ào.
Giờ ra chơi, mấy đứa trẻ trong lớp giục Hướng Tinh Thần đi ôm thỏ con.
Khi đi đến khu sinh vật, tôi cẩn thận ôm con thỏ ra khỏi chuồng.
Thỏ con được chăm sóc cẩn thận, da lông mượt mà mềm mại, sau khi tôi ôm nó ra, miệng của thỏ con vẫn không ngừng nhóp nhép, rõ ràng là đang ăn rau củ.
Tôi nhẹ nhàng đặt thỏ con tới cánh tay của Hướng Tinh Thần, cậu bé đón lấy, rốt cuộc không giả bộ được nữa, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.
Cậu bé dùng bàn tay chậm rãi vuốt ve trên lưng thỏ, sau đó cọ cọ mặt mình vào bộ lông mượt mà đó.
“Em cảm thấy thế nào?” Tôi hỏi
“Tim của thỏ con đập thật nhanh, với cả, nó thật ấm áp.” Hướng Tinh Thần nhắm mắt nói, hai hàng lông mi dài hơi run rẩy.
Hướng Tinh Thần hiện tại đã không còn dấu vết nào của dáng vẻ bướng bỉnh khi tôi nhận lớp lần đầu nữa, toàn thân dường như dịu dàng hơn rất nhiều.
Chuyện lớp tôi trồng rau nuôi thỏ không bao lâu đã lan truyền khắp trường. Học sinh những lớp khác đều rất ghen tị với lớp tôi, khi đi trong khuôn viên trường, rất nhiều học sinh tôi không quen mặt đã chủ động chào hỏi, thậm chí còn hỏi tôi có thể làm giáo viên chủ nhiệm của các em ấy không.
Dưới động lực của thời gian chơi với thỏ con, thành tích học tập của học sinh trong lớp thay đổi rất nhiều. Không có học sinh nào bị điểm dưới trung bình trong kỳ thi cuối kỳ, và không có gì ngạc nhiên khi kết quả thi của lớp tôi đứng đầu cả khôi.
Cả khối có mười lớp, lớp tôi vốn xếp cuối, bây giờ đã đột phá giành được vị trí đứng đầu!
Sau khi biết được chuyện này, tôi trở về ký túc xá giáo viên, khóc to một trận, vỡ òa sung sướng!
Tôi cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của mẹ. Mẹ, con đã thay mẹ hoàn thành ước nguyện rồi!
Bởi vì chủ nhiệm lớp bị ốm, tôi vừa mới tới không lâu đã được phân công trở thành chủ nhiệm mới của lớp 4-1.
Rất nhiều phụ huynh trong lớp không tin tưởng tôi, nhưng không có biện pháp nào, trừ tôi ra, không ai đồng ý tiếp nhận “củ khoai nóng bỏng tay” này.
Lớp 4-1 thành tích xếp chót, lại còn có một một tiểu ma vương nổi danh khắp trường – Hứa Tinh Thần, trong giờ học thì nằm ngủ, ngoài giờ học đánh nhau, các giáo viên nghe đến tên hắn là thấy đau đầu rồi.
Nhưng sau khi tôi tiếp xúc cùng cậu bé này, lại phát hiện nó rất thông minh, chỉ cần giảng một lần đã hiểu, chỉ là không chú tâm vào việc học.
Nghe Tiểu Đường nói, cha của Hướng Tinh Thần điều hành một chuỗi cửa hàng, cực kỳ giàu có nhưng lại không quản được Hứa Tinh Thần, cho nó đi học chính là mong chờ thầy cô giáo có thể giúp ông ta dạy dỗ đứa con này.
Tôi không còn gì để nói, có người cha như vậy, chẳng trách cậu bé lại trở thành như bây giờ.
Tôi còn đang cân nhắc tìm thời gian đến nhà nói chuyện với cha của Hướng Tinh Thần, đã xảy ra một chuyện.
Hôm nay, tôi đang ngồi chấm bài, lớp trưởng đột nhiên chạy tới tìm tôi: “Cô Chu, Hướng Tinh Thần đang to tiếng với cô giáo dạy Toán, cô mau đi xem một chút!”
Tôi lập tức bỏ bút xuống chạy nhanh đến lớp, chờ đến khi tôi đến được lớp học thì đã không thấy Hướng Tinh Thần ở chỗ ngồi nữa.
Cô giáo dạy Toán đã cao tuổi, bị Hướng Tinh Thần chọc tức tức mức đang ngồi ở ghế hô hấp nặng nhọc, nói với tôi: “Tôi không dạy được học sinh lớp cô rồi!”
Tôi hỏi lớp trưởng mọi chuyện là thế nào.
Lớp trưởng nói, bài kiểm tra lần trước vô cùng khó, hơn nữa bài cuối cùng chỉ có lớp phó học tập cùng Hướng Tinh Thần làm đúng,… Giáo viên môn Toán kiên quyết khẳng định Hứa Tinh Thần chép bài thi của lớp phó học tập…
Hướng Tinh Thần đứng dậy, đối mặt với chất vấn của thầy giáo dạy Toán, lớn tiếng nói, “Em đã nói là em không chép bài!”
Giáo viên môn Toán nghe cậu bé nói vậy, gõ thước “Bang!” một tiếng trên bàn của Hướng Tinh Thần: “Cậu chỉ toàn nói dối! Đề bài lần này vô cùng khó, cả khối chỉ có hai người làm được, một là cậu, một là lớp phó học tập, còn dám nói không phải chép của em ấy.”
Môi Hướng Tinh Thần run run, ngẩng cao đầu, kiên cường không để cho nước mắt rơi xuống: “Buổi tối trước ngày thi, em xem sách tham khảo nên đã nhìn thấy đề này, nên có thể làm được, em không chép của ai cả, là em chính mình làm được!”
“Ha ha ha!” Giáo viên môn Toán nói với tất cả những học sinh đang xem náo nhiệt, “Đây là chuyện cười khó tin nhất mà tôi từng nghe qua, Hướng Tinh Thần nói rằng mình xem sách tham khảo cơ đấy, còn là Toán Olympic, cả lớp, các em có tin được không?”
Toàn bộ lớp học yên tĩnh, lớp phó học tập ngẩng đầu nóí: “Không thể nào có chuyện đó!”
Mấy bạn có quan hệ tốt với lớp phó học tập cũng hùa theo nói không tin.
“Học kém nhất lớp, lại còn nói dối! Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! Mời cha mẹ cậu đến đây, để tôi hỏi xem ở nhà họ dạy con mình thế nào!” Giáo viên môn Toán hung hăng ném sách Toán lên bàn.
Hướng Tinh Thần rốt cuộc không nhịn được, nước mắt chảy xuống, cậu bé vùng thoát khỏi giáo viên môn Toán, chạy khỏi phòng học.
Nghe lớp trưởng thuật lại, tôi không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Tôi đã từng nói chuyện với tất cả học sinh trong lớp, biết sau khi vào lớp bốn, Hướng Tinh Thần đã rất thích học môn Toán, nhưng cậu bé không muốn để người khác biết được, mỗi tiết trên lớp đều ngủ gật, thế nhưng về nhà lại lén lấy sách Toán Olympic ra làm.
Cậu bé đó xấu hổ để cho người khác biết mình cố gắng.
Vì thế, tôi nghĩ mọi biện pháp khuyên nhủ, cổ vũ cậu bé kì thi kế tiếp nhất định phải chuẩn bị thật kỹ để gây được ấn tượng với mọi người.
Nhưng không ngờ lại bị giáo viên môn Toán nhận định là gian lận.
Buổi chiều, Hướng Tinh Thần trở lại lớp, trên người quần áo xộc xệch, má cũng sưng vù lên như vừa cùng ai đánh một trận.
Tôi dẫn cậu bé đến phòng làm việc của mình, nghĩ muốn khuyên nhủ cậu bé kể hết sự tình, không nghĩ đến cậu ấy lại ngậm chặt miệng, dáng vẻ nhìn tôi như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Giáo viên môn Toán đi cùng tôi vào phòng làm việc, thấy vậy liền nói: “Cô còn muốn giảng giải với nó làm gì, một lúc nữa cha nó tới, để cha nó dạy dỗ lại nó!”
Tôi nghiêm mặt nói: “Cô Vương, tình huống hiện tại còn chưa rõ ràng, sao cô đã nhất định quy chụp rằng Hứa Tinh Thần chép bài của người khác?”
“Được rồi, cô không cần nói thêm nữa. Ý của cô là, tôi vu oan cho nó? Cả lớp chỉ có hai người làm được, không phải nó chép bài của lớp phó học tập, vậy chẳng lẽ là lớp phó học tập chép bài của nó?” Giáo viên môn Toán biến sắc, ngữ khí cũng trở nên nặng nề.
“Tôi không có ý này, tôi chỉ nghĩ ở trong tình huống chưa có chứng cứ cụ thể, chúng ta không thể để bất kỳ một học sinh nào phải chịu oan ức. Thành tích không đại diện cho nhân phẩm của một con người.” Tôi kiên nhẫn đáp.
Hướng Tinh Thần nghe tới đó thì giật mình nhìn về phía tôi, trong đôi mắt trong suốt chậm rãi hiện lên chút suy nghĩ.
“Các thầy cô nghe cô Chu nói này, thành tích không thể đại diện cho nhân phẩm? Hừ, ở trường học, thành tích học tập chính là thước đo chính xác nhất để đánh giá đạo đức của học sinh!”
Giáo viên môn Toán đứng dậy lớn tiếng nói với các thầy cô khác trong phòng làm việc, cô ấy còn định nói thêm thì cửa phòng đột nhiên bị một lực mạnh mẽ mở ra.
6
Một người đàn ông béo bụng, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng loại lớn, tay cầm điện thoại di động loại Motorola bước vào.
Ông ta liếc mắt nhìn đến Hướng Tinh Thần đang đứng cạnh tôi, ba bước gộp thành hai bước, không nói một lời đã tát liên tiếp hai tát vào Hướng Tinh Thần, sau đó lại nhấc chân đạp vào bụng của cậu bé. Hướng Tinh Thần đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất.
“Con mẹ nó cái thứ đồ mất dạy, ông đây mỗi ngày ở bên ngoài làm việc kiếm tiền đến mệt phờ râu, mày thế mà ở trường học lại gây ra chuyện tày trời!”
Khuôn mặt Hướng Tinh Thần lập tức sưng vù, cậu bé vỗ vỗ quần áo rồi đứng lên, một tiếng rên cũng không phát ra, giống như đã quá quen thuộc với chuyện này rồi.
“Lần này mày lại gây chuyện gì? Gian lận, chép bài của bạn? Mẹ nó, với cái đầu bò của mày thì chép bài của người khác làm con mẹ gì? Năm nào cũng đội sổ nên mày muốn leo lên vị trí thứ hai từ dưới lên à? Nhà họ Hướng thế nào lại sinh ra thứ không biết xấu hổ như mày, không bằng mày đi học luôn cho rồi, tao cũng đỡ phải xấu hổ với người ta!”
Cha Hướng nói một mạch, còn định đạp thêm cậu bé một lần nữa, vì muốn ngăn cản, tôi vội giữ chặt tay ông ta: “Vị phụ huynh này, anh không thể sử dụng bạo lực với con cái được, hơn nữa Hướng Tinh Thần khẳng định không hề chép bài của người khác. Tôi tin tưởng em ấy.”
Cha Hướng thấy tôi là chủ nhiệm lớp, khuôn mặt lập tức thay đổi, trưng ra vẻ mặt tươi cười: “Cô giáo à, cô không biết thằng nhãi con nhà tôi đâu, chuyên gây chuyện rắc rối, tác oai tác quái bên ngoài. Tôi vừa mới nhận được cuộc gọi từ giáo viên dạy Toán, nói thằng nhãi này dám chép bài thi của bạn, đã là giáo viên nói còn có thể sai được hay sao?”
Tôi không còn lời nào để nói, những phụ huynh như ông ta không thể nói là không yêu thương con nhưng lại quá mức tin tưởng giáo viên tin tưởng nhà trường, coi lời nói của giáo viên như khuôn vàng thước ngọc, không hề có ý định nghe xem con mình giải thích.
Tôi nhìn Hướng Tinh Thần, cậu bé ngoảnh mặt ra phía cửa không chịu nhìn tôi, tôi chỉ đành thay cậu bé tiếp lời: “Hướng Tinh Thần nói rằng trước hôm đi thi đã đọc qua đề bài này, không phải chép bài. Nếu đã vậy, hãy để em ấy ở đây làm lại bài này một lần, liền có thể chứng minh xem có đúng là em ấy tự mình làm hay không?”
Hướng Tinh Thần rốt cuộc có phản ứng, nặng nề gật đầu: “Được, có thể ra đề bài khác cũng được, chỉ cần là dạng tương tự, xem em có thể làm được hay không.”
Giáo viên dạy Toán rõ ràng không tin, tùy ý lật một trang trong quyển đề Toán Olympic, “Vậy thì đề này, còn dễ hơn cả bài trong đề kiểm tra vừa rồi. Nếu lần này không làm được, xem cậu còn có gì để nói không.”
Cha Hướng nghe thấy con trai mình có thể giải được đề Toán Olympic, cũng trưng ra dáng vẻ không thể tin nổi.
Tôi để Hướng Tinh Thần ngồi vào bàn làm việc của mình, sau khi cậu bé nhận được đề, một tiếng cũng không nói, cắm cúi lấy bút làm bài.
Các giáo viên khác trong phòng cũng xúm lại xem, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hướng Tinh Thần lưu loát giải bài.
Ban đầu giáo viên dạy Toán vẫn rất khinh thường cậu bé, nhưng sau khi nhìn xuống, ánh mắt tựa như bị níu chặt không thể rời khỏi trang giấy, thảng thốt nhìn Hướng Tinh Thần nhanh chóng viết công thức.
Thậm chí trước khi cậu bé tính ra đáp án cuối cùng, giáo viên dạy Toán đã cực kỳ sửng sốt, quá rõ ràng, Hướng Tinh Thần làm đúng.
“Giỏi quá!” Tôi dẫn đầu vỗ tay khen ngợi cậu bé.
Các thầy cô khác trong văn phòng cũng đều gật đầu công nhận.
Cha Hướng vui mừng đến mức đỏ mặt, tiến lên ôm chặt con trai: “Con trai ngoan, là cha không tốt, đã mắng oan con rồi! Con muốn gì cứ nói với cha, cha lập tức thưởng cho con!”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Hướng Tinh Thần được tuyên dương ở trường, khuôn mặt non nớt lộ ra biểu tình ngượng ngùng hiếm thấy.
Tôi trở lại lớp, tuyên bố với mọi người tin tức này, Hướng Tinh Thần là dựa vào thực lực của bản thân để giải được bài toán khó nhất trong kì thi, xứng đáng được tuyên dương!
Học sinh trong lớp đều mừng cho Hướng Tinh Thần, chỉ có tôi chú ý tới, biểu tình của lớp phó học tập không được tự nhiên.
Sau khi tan học, tôi tìm bài thi của Hướng Tinh Thần cùng đại biểu môn Toán đối chiếu, phát hiện hai bài thi được trình bày y hệt nhau, ngay cả lỗi chính tả cũng giống hệt.
Ngày hôm sau, tôi gọi lớp phó học tập ra nói chuyện riêng, thậm chí còn chưa kịp hỏi, lớp phó học tập đã khai ra hết.
Hoá ra, sau khi hết giờ kiểm tra, lớp phó học tập phụ trách thu bài, trên đường mang bài kiểm tra nộp cho giáo viên đã chép lại bài của Hướng Tinh Thần.
“Cô ơi, em cầu xin cô, đừng cho các bạn cùng lớp biết, em thật sự biết lỗi của mình rồi, lần sau sẽ không dám tái phạm nữa đâu.” Lớp phó học tập năn nỉ tôi.
“Được, cô có thể không nói cho các bạn trong lớp, nhưng em phải tự nói chuyện này với giáo viên môn Toán.” Tôi nghiêm túc nói.
Lớp phó học tập là học trò cưng của cô Vương, sau khi cô ấy biết sự thật, yên lặng nửa ngày mới phản ứng lại được.
“Cô Vương, cô xem có thể để Hướng Tinh thần làm lớp phó học tập một thời gian được không? Em ấy dường như rất yêu thích môn Toán.” Tôi thay Hướng Tinh Thần tranh thủ thời cơ.
Cô Vương lưỡng lự một chút, lại nhìn đến lớp phó học tập đang đứng một bên khóc nức nở, gật đầu đồng ý.
Sau khi trở thành lớp phó học tập, Hướng Tinh Thần dường như biến thành một người khác, trên lớp học tập rất chăm chú, không hề có chuyện ngủ gật trong lớp, cũng không trốn học la cà đánh nhau bên ngoài.
Không chỉ hoàn thành hết bài tập về nhà, còn rất hăng hái thực hiện trách nhiệm của một lớp phó học tập, đốc thúc, kiểm tra bài tập của các bạn trong lớp.
Nhìn thấy thay đổi của Hướng Tinh Thần, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hôm nay, tôi gọi Hướng Tinh Thần tới gặp mình, đối với cậu bé nói: “Cô rất vui vì em có thể tiến bộ nhiều như vậy, nếu em có thể đạt giải trong kỳ thi Olympic Toán học, cô hứa sẽ giúp em thực hiện một nguyện vọng.”
Hướng Tinh Thần sáng bừng: “Cô nói thật sao?”
“Ừ.”
Nếu năm ấy mẹ tiếp tục là chủ nhiệm lớp, nhất định cũng sẽ tin tưởng cậu bé này, Hướng Tinh Thần cũng nhất định sẽ bước trên con đường hoàn toàn khác biệt so với đời trước.
7
Hôm nay tôi có giờ trên lớp, khi bước lên bục giảng như thường lệ, tôi phát hiện trên bàn giáo viên có một bó hoa cúc nhỏ.
Cánh hoa nhỏ bé màu trắng mỏng manh, nhuỵ hoa màu vàng tươi, nhìn qua thôi cũng khiến tâm tình thoải mái lên không ít.
Tôi cười hỏi học sinh: “Là ai có lòng tặng hoa cho cô vậy?”
Học sinh trong lớp đều che miệng cười, đều quay đầu nhìn về phía Tinh Thần, tiểu soái ca cúi đầu xấu hổ đến mức hai má hồng hồng.
Thật là dễ thương.
Nhưng ngoài mặt lại tôi lại bày ra dáng vẻ bình tĩnh, cầm lấy bó hoa: “Cho dù là ai tặng, cô đều rất cảm ơn tấm lòng của bạn đó, cô rất thích món quà này. Tuy nhiên, món quà ý nghĩa nhất đối với cô chính là thành tích học tập thật tốt của cả lớp, đã rõ chưa?”
“Vâng — ạ —” Cả lớn đồng thanh nói.
Đến giờ tan học, Trần Hiểu Hiểu nhắn tin cho tôi nói dì ấy đang đứng ở cổng trường.
Mặc dù chúng tôi không làm gần nhau, nhưng ngày thường vẫn duy trì liên hệ.
Một lát sau, tôi vui vẻ đi ra cổng trường, ngó xung quanh một lát liền nhìn thấy một thân ảnh bé nhỏ mặc váy trắng yêu kiều, bên cạnh còn có một bóng dáng cao lớn mặc quân phục màu xanh.
Tôi khẩn trương tiến lại gần, chỉ thấy Trần Hiểu Hiểu đang khoác tay một người đàn ông mặc quân trang anh khí bừng bừng, hưng phấn giới thiệu: “Di Nhiên, đây là bạn trai của tớ!”
Lòng tôi bộp một tiếng, gần như đứng không vững, cái gì cần đến vẫn cứ đến!
Cao Minh Viễn chào tôi theo kiểu quân nhân, chú ấy anh tuấn lại không mất đi sự uy nghiêm, thân thể thẳng tắp như một cây bạch dương: “Chào cô, tôi là Cao Minh Viễn.”
“Chào… Chào anh.” Tôi nói, Cao Minh Viễn vẫn giống như kí ức đời trước của tôi, là hình tượng một người quân nhân đĩnh đạc vì quốc gia, chú ấy không có lỗi gì cả.
“Di Nhiên, cậu sao vậy?” Trần Hiểu Hiểu thấy tôi có chút không thích hợp, bước lên phía trước đỡ lấy tôi, Cao Minh Viễn cũng giúp đỡ đưa tôi đến dưới gốc cây nghỉ tạm.
Tôi dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trần Hiểu Hiểu, Cao Minh Viễn đang ở đây nên tôi cũng không tiện nói gì cả.
Tôi chỉ là người trọng sinh, không có cách nào khống chế thiên tai không xảy ra, hơn nữa khi Cao Minh Viễn hi sinh tôi còn đang học tiểu học, thậm chí còn không nhớ rõ trận lũ chú ấy đi cứu hộ là ở đâu.
Trần Hiểu Hiểu đã quên lời cảnh báo của tôi, toàn thân đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào.
“Tớ đang đi bus thì gặp móc túi, là anh ấy đuổi theo suốt hai điểm dừng để giúp tớ lấy lại ví tiền, sau đó chúng tớ liền phải lòng nhau, rất giống phim ngôn tình phải không?” Trần Hiểu Hiểu nhớ lại quá trình gặp gỡ bạn trai, khuôn mặt mỉm cười tươi tắn, Cao Minh Viễn cũng dịu dàng nhìn dì ấy.
Hai người họ mời tôi đi ăn cơm, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện.
Cả quá trình, tôi một mực quan sát Cao Minh Viễn, cố gắng tìm ra vài khuyết điểm đủ để khuyên Trần Hiểu Hiểu chia tay chú ấy.
Đáng tiếc là tìm mãi không được. Cao Minh Viễn bề ngoài anh tuấn, thanh âm trung tính rõ ràng, nhã nhặn lịch thiệp với tôi, cũng rất tôn trọng nhân viên phục vụ.
Nghe Trần Hiểu Hiểu nói, gia đình chú ấy có truyền thống quân nhân, cha mẹ đều phục vụ trong quân đội, thành tích trung học của chú ấy hoàn toàn có thể nộp hồ sơ vào một trường Đại học 985 ở Bắc Kinh, nhưng lí tưởng của chú ấy lại là trở thành một quân nhân bảo vệ Tổ quốc.
Nói thật, Cao Minh Viễn là một người đàn ông tốt, đời trước chú ấy chăm sóc yêu thương dì Trần rất chu đáo, vốn có thể vun đắp gây dựng lên một gia đình hoàn mỹ.
Tôi rất mâu thuẫn, chỉ đành tự nhủ chính mình, có lẽ theo hiệu ứng bươm bướm, sự trọng sinh của tôi có thể sẽ thay đổi vận mệnh của mọi người.
8
Con côn trùng lần trước Hướng Tinh Thần bắt, tôi nuôi nó trong lọ thuỷ tinh, đặt ở góc phòng học.
Hiện giờ con côn trùng này đã trở thành thú cưng của cả lớp, tôi phân công mọi người thay phiên nhau cho nó thức ăn, rất nhiều học sinh nhút nhát cũng dần không còn sợ nữa, lại còn đặt cho nó cái tên “Tiểu Thu”.
Sau đó Hướng Tinh Thần cùng các bạn bắt được thêm “Tiểu Xuân”, “Tiểu Hạ” cùng “Tiểu Đông”, tôi bèn bố trí ra một góc sinh vật trong lớp học.
Có bạn nhỏ ôm một con thỏ con đến lớp, đôi mắt hồng hồng, lông trắng muốt, rất đáng yêu, cả lớp thay phiên nhau ôm thỏ con.
Thế nhưng không thích hợp để nuôi thỏ trong phòng học, tôi liền khuyên học sinh đó mang thỏ trở về, em đó liền nói nếu mang trở về thỏ con sẽ bị gi.ết thịt.
Mấy học sinh nữ trong lớp đều rơm rớm nước mắt: “Sao lại có thể ăn thỏ con chứ, thỏ con đáng yêu đến vậy mà?”
Nhìn thấy học sinh trong lớp thật tâm yêu quý động vật nhỏ, tôi nghĩ ra một biện pháp, khi hết tiết liền đi đến phòng làm việc của giáo viên. Sau khi đảm bảo kỳ thi cuối kỳ này chúng tôi sẽ đạt vị trí thứ Ba toàn khối, Hiệu trưởng mới đồng ý sẽ dành cho chúng tôi một khoảng sân ở góc đông nam trường học làm khu sinh vật.
Sau tan học, tôi dẫn mấy học sinh cán bộ lớp đến làm một chuồng nhỏ cho thỏ con, sau đó trồng bắp cải bên cạnh để làm thức ăn cho nó.
Có phu huynh biết chuyện đã chủ động đề nghị giúp đỡ, trồng thêm cả cà rốt và rau diếp xung quanh.
Bây giờ học sinh trong lớp đều rất hào hứng đến trường, mỗi ngày đều không quên ghé qua xem thỏ con đã lớn thêm được bao nhiêu.
Tôi liền đặt ra một quy định, ai thi đứng thứ Nhất trong lớp sẽ được chơi với thỏ con 15 phút, hạng Hai sẽ được chơi 10 phút, và hạng Ba là 5 phút.
Thành tích tốt nhất là một học sinh nữ, hầu như luôn đứng đầu cả lớp trong mọi bài kiểm tra, nghe tôi nói vậy liền cười hớn hở.
Học sinh xếp thứ Hai không phục lắm, bắt đầu từ lúc ấy liền thẳng lưng nghiêm túc trong giờ học, hai mắt mở lớn như chuông đồng, hận không thể nuốt xuống mỗi lời giảng của giáo viên.
Gần đây thành tích của Hướng Tinh Thần tiến bộ hơn rất nhiều, luôn nằm trong top mười cả lớp trong những bài kiểm tra Toán.
Cậu bé luôn tỏ ra cool ngầu, mỗi khi bạn học rủ nhau đi xem thỏ con, cậu bé đều bày ra dáng vẻ miễn cưỡng, thế nhưng lần nào ánh mắt cũng dính chặt vào thỏ con, một bộ muốn ôm nhưng lại ngượng ngùng không dám.
Trong bài kiểm tra Toán lần này, Hướng Tinh Thần giành được điểm số cao nhất trong lớp, thậm chí còn cao hơn nữ sinh đứng đầu mấy điểm.
Khi tôi đọc đến điểm thi của Hướng Tinh Thần, ngay cả cậu bé cũng dường như không thể tin được.
“Phần thưởng của Hướng Tinh Thần là được chơi cùng thỏ con 15 phút.” Tôi mỉm cười nhìn cậu bé, các học sinh khác trong lớp cũng bắt đầu ồn ào.
Giờ ra chơi, mấy đứa trẻ trong lớp giục Hướng Tinh Thần đi ôm thỏ con.
Khi đi đến khu sinh vật, tôi cẩn thận ôm con thỏ ra khỏi chuồng.
Thỏ con được chăm sóc cẩn thận, da lông mượt mà mềm mại, sau khi tôi ôm nó ra, miệng của thỏ con vẫn không ngừng nhóp nhép, rõ ràng là đang ăn rau củ.
Tôi nhẹ nhàng đặt thỏ con tới cánh tay của Hướng Tinh Thần, cậu bé đón lấy, rốt cuộc không giả bộ được nữa, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.
Cậu bé dùng bàn tay chậm rãi vuốt ve trên lưng thỏ, sau đó cọ cọ mặt mình vào bộ lông mượt mà đó.
“Em cảm thấy thế nào?” Tôi hỏi
“Tim của thỏ con đập thật nhanh, với cả, nó thật ấm áp.” Hướng Tinh Thần nhắm mắt nói, hai hàng lông mi dài hơi run rẩy.
Hướng Tinh Thần hiện tại đã không còn dấu vết nào của dáng vẻ bướng bỉnh khi tôi nhận lớp lần đầu nữa, toàn thân dường như dịu dàng hơn rất nhiều.
Chuyện lớp tôi trồng rau nuôi thỏ không bao lâu đã lan truyền khắp trường. Học sinh những lớp khác đều rất ghen tị với lớp tôi, khi đi trong khuôn viên trường, rất nhiều học sinh tôi không quen mặt đã chủ động chào hỏi, thậm chí còn hỏi tôi có thể làm giáo viên chủ nhiệm của các em ấy không.
Dưới động lực của thời gian chơi với thỏ con, thành tích học tập của học sinh trong lớp thay đổi rất nhiều. Không có học sinh nào bị điểm dưới trung bình trong kỳ thi cuối kỳ, và không có gì ngạc nhiên khi kết quả thi của lớp tôi đứng đầu cả khôi.
Cả khối có mười lớp, lớp tôi vốn xếp cuối, bây giờ đã đột phá giành được vị trí đứng đầu!
Sau khi biết được chuyện này, tôi trở về ký túc xá giáo viên, khóc to một trận, vỡ òa sung sướng!
Tôi cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của mẹ. Mẹ, con đã thay mẹ hoàn thành ước nguyện rồi!