Quậy Tung Hậu Cung - 1
1.
Bàn tay đang định đập bàn dừng lại giữa không trung
Tôi gần như đã nói “ nực cười”
Nhưng vì ánh mắt bất an đó, tôi mạnh mẽ dừng lại.
Quý phi luôn căm ghét tôi và Thẩm Đường.
Trong suốt 5 năm qua, cô ta càng ngày càng quỷ kế đa đoan, mỗi lần như vậy đều chỉ có thể né tránh.
Bây giờ, Thẩm Đường đã sinh hạ công chúa duy nhất trong hậu cung.
Quý phi không kiềm chế được bản thân, muốn bày mưu dàn dựng, nhưng lại được như mong đợi.
Trong yến tiệc, Lâm Nhược Lệ đột nhiên tố cáo Thẩm Đường tư thông
Trong giây phút đó, não tôi xuất hiện vài chữ: Nói nhảm cái gì vậy ?
Kết quả là giây sau…
Tôi nhìn thấy Thẩm Đường rũ mắt xuống, thở gấp.
Thậm chí lo lắng đến mức nuốt nước bọt.
Là bạn thân bao năm, dù cho động tác của cô ấy vô cùng cẩn thận, tôi cũng có thể nhận ra.
Một khắc đó, tôi cảm thấy như bầu trời sắp sụp đổ.
Sẽ không phải là…
Chị em à, mày không phải là làm thật đó chứ?
2.
Tôi còn chưa kịp bình tĩnh lại, Lâm Nhược Lệ đã bắt đầu một đợt tấn công mới.
Cô ta tìm đến một vài cung nữ
Chỉ trích Thẩm Đường, nói rằng đêm đến, cậu ấy sẽ đóng chặt cửa cung, không cho bất kỳ cung nữ thái giám nào đến hầu hạ, hành tung khả nghi, hoàn toàn có khả năng thông dâm.
Sau đó, cô ta lấy ra bằng chứng là chiếc khăn tay do Thẩm Đường thêu.
Mũi kim bị cong vẹo.
Nó được tìm thấy ở chỗ thị vệ, tư trang chỉ có thể là vật tín ước với tình lang.
Sau khi đưa ra bằng chứng, Lâm Nhược Lệ tỏ ra rất tự tin.
“Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Thẩm mỹ nhân cô còn gì để biện minh không?”
Nhìn thấy bằng chứng trước mắt, Thẩm Đường giả bộ trấn tĩnh, thậm chí còn cố gắng nở nụ cười. Cậu ấy nhìn Lâm Nhược Lê rồi mỉm cười:
“ Quý phi nương nương nói gì, thần thiếp thật sự không biết, thần thiếp chỉ là không muốn buổi tối bị người quấy nhiễu, điều này không thể đại diện cho cái gì cả. Còn về chiếc khăn tay, chắc hẳn là do có người rắp tâm muốn hãm hại thần thiếp nên mới trộm nó đi.”
Nhưng là người đã cùng với cô ấy lớn lên. Ngay khi cô ấy đảo mắt, tôi liền biết là cô ấy đang che giấu điều gì đó.
Giống như giây phút này, rõ ràng cô ấy đang mỉm cười, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt cô ấy.
Suy cho cùng, chúng tôi cũng là bạn thân nhiều năm.
Nhưng đã cùng nhau đến cái nơi ma quỷ này rồi, tôi không cứu cô ấy thì ai cứu đây?
Vì thế sau đó, tôi đã đi cầu kiến hoàng đế.
Tôi chỉ vào một cung nữ, nghiêm nghị hỏi:” Ngươi nói Thẩm mỹ nhân đến tối không cho các ngươi đến hầu hạ, vậy thì lúc đó các ngươi đang ở đâu?”
Cung nữ quỳ trên mặt đất, mắt cụp xuống, không dám nhìn tôi. Nhưng vẫn trả lời một cách cung kính:” Chúng nô tì nghe theo sự sai bảo của chủ tử, đương nhiên là phải cách xa tẩm cung, đi vào trong sân để lau chùi, quét dọn.”
Tôi “ À” một tiếng, sau đó tiếp tục hỏi:” Vậy thì cửa cung có ai canh gác không?”
Cung nữ cúi thấp đầu:” Mỗi ngày đều có cung nữ, thái giám làm việc, đương nhiên cửa cung cũng sẽ có người canh gác.”
Nghe vậy, tôi lập tức đập bàn.
“Nếu như mỗi ngày đều có cung nữ và thái giám hầu hạ, vậy thì ngoại trừ tẩm cung, những nơi khác đều có người trông coi, các ngươi nói Thẩm mỹ nhân tư thông với thị vệ, vậy thì thị vệ kia làm thế nào để qua mắt các ngươi, là do hắn ta không tiếng động nào tiến vào? Hay là nói, các ngươi hời hợt, không chuyên tâm hầu hạ, căn bản là không hề làm tốt nhiệm vụ chăm sóc chủ tử!”
Xuyên không về cổ đại ròng rã 5 năm, đã nhiều lần trải qua vô số cuộc tranh đấu chốn hậu cung, mạch suy nghĩ của tôi cũng trở nên nhanh nhạy hơn trước rất nhiều.
Cung nữ sững sờ trong nháy mắt, sau đó không ngừng đập đầu xuống đất.
” Chúng nô tỳ đương nhiên là phải hầu hạ chủ tử cho thật tốt, tuyệt đối không dám nói dối, Thẩm mỹ nhân đích thực là không thích có người đến gần tẩm cung, tiểu nhân thật sự không có nói láo.”
Tôi mỉm cười, nhanh chóng hỏi lại :” Cho nên người không hề thấy ai khả nghi?”
Cung nữ muốn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhược Lệ, nhưng bị tôi chặn lại tầm mắt.
” Làm sao, câu hỏi này làm khó ngươi lắm à?”
Câu hỏi này đích xác rất khó trả lời.
Nếu như họ tận tâm phục vụ chủ tử, đương nhiên sẽ không có kẻ khả nghi đi vào, từ đó tội danh tư thông tự nhiên cũng không được thành lập.
Nếu lười biếng, trốn tránh trách nhiệm lại gặp phải chủ tử tư thông, thì là do lỗi của đám nô tì.
Khi hoàng thượng nổi giận, mười phần chắc chắn là sẽ mất đầu. Cho dù có người chống lưng phía sau… cũng khó thoát khỏi cái ch*t. Vì vậy nếu muốn sống hoặc muốn gia đình mình sống thì phải cẩn thận trả lời.
Cung nữ chỉ có thể lắc đầu nói: “Nô tỳ không nhìn thấy kẻ khả nghi nào cả.”
Nghe vậy tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang nhìn hoàng thượng.
“Thưa bệ hạ, cả hậu cung đều biết Thẩm mỹ nhân không giỏi thêu thùa, những thứ như khăn tay hay túi thêu mà nàng làm đều vô cùng xấu xí. Cũng chính vì thế hầu hết các tỷ muội trong hậu cung đều nhận ra những món đồ do Thẩm mỹ nhân làm. Nếu nàng thực sự tư thông, thì sao có thể đem tặng vật dễ nhận diện như vậy cho tình lang. Đây há chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này hay sao ?”
Nữ nhân trong hậu cung đều là những người khôn ngoan.
Những sai lầm sơ đẳng như vậy họ chắc chắn sẽ không phạm phải. Vì vậy ngay khi tôi vừa nói xong, những phi tần khác trong phòng cũng đồng loạt gật đầu tán thành.
Nhưng trong lòng tôi hoàn toàn không có sự chắc chắn. Chuyện đã rõ ràng dù nói thêm gì nữa thực chất cũng chỉ là ngụy biện.
Thế nên tôi lập tức quỳ xuống đất.
Mở miệng nói: “Thưa bệ hạ vì Quý phi nương nương có nghi vấn, lại đã đem chuyện này ra trước mặt mọi người. Cho dù là vì danh dự của Thẩm mỹ nhân hay vì sự trong sạch của tiểu công chúa, hiện tại chỉ có cách duy nhất là dùng máu để kiểm tra huyết thống mới có thể làm sáng tỏ sự thật!”
Nghe tôi nói vậy Lâm Nhược Lệ có chút sửng sốt, có lẽ không ngờ rằng tôi thực sự dám nói ra điều này. Và có lẽ nàng thực sự biết điều gì đó. Nhưng không bắt được gian phu, cũng không có bằng chứng thực sự thì chỉ có thể tìm một thị vệ để làm kẻ thế mạng. Giờ đây, chỉ có thể thuận theo lời tôi mà đáp ứng.
“Vì Thục phi nói đỡ cho nàng ta, để bảo vệ huyết mạch hoàng gia, chỉ có thể làm theo cách này.”
Nói xong Lâm Nhược Lệ cũng quỳ xuống.
“Thưa bệ hạ, vì huyết mạch hoàng gia, thần thiếp xin bệ hạ kiểm tra huyết thống!”
Trong lúc nàng nói tôi liếc nhìn Thẩm Đường một cái. Cậu ấy có lẽ thực sự hoảng sợ đến mức không chịu nổi, đôi tay giấu trong ống tay áo không ngừng run rẩy, mặc dù hành động rất nhỏ nhưng tôi vẫn nhận ra. Tôi lại là người đầu tiên đề xuất kiểm tra huyết thống bằng máu. Cậu ấy nhìn tôi ánh mắt thoáng qua chút bối rối nhưng tôi gật đầu với cậu ấy.
Dù gì cũng là tình bạn nhiều năm. Thẩm Đường dù trong lòng có hoảng loạn đến đâu nhưng vẫn thuận theo lời tôi nói.
“Bẩm bệ hạ, vào lúc này chỉ có cách kiểm tra huyết thống bằng máu mới có thể trả lại sự trong sạch cho mẹ con thần thiếp.”
Hoàng đế Chu Huyền An lúc này ngồi ngay ngắn phía trên. Sắc mặt hắn không mấy dễ chịu. Dù chưa rõ thực hư nhưng chuyện công chúa duy nhất rất có thể là con của người khác, điều này chẳng khác gì tát vào mặt hắn. Dưới ánh mắt của mọi người cuối cùng hắn cũng nổi giận.
Lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Đường. Một lúc lâu sau mới phất tay ra lệnh: “Đi chuẩn bị!”
Hoàng thượng lời ít ý nhiều, ai nấy đều hiểu ý tứ bên trong. Rất nhanh đã có thái giám nhanh nhẹn, bưng một bát nước sạch tới nhưng Thẩm Đường còn chưa kịp bế con bước tới thì Lâm Nhược Lệ đã nhanh chóng vẫy tay gọi thái y.
“Từ xưa đến nay trong lúc kiểm tra huyết thống bằng máu, đã có không ít kẻ làm trò trong nước. Vương thái y là Thái y lệnh của Thái y viện, đức cao vọng trọng, sẽ không thiên vị bất kỳ phi tần nào. Vì vậy hãy để ông ta kiểm tra nước trước, rồi mới tiến hành kiểm tra huyết thống bằng máu, không biết bệ hạ thấy sao?”
Chu Huyền An gật đầu, sau đó Vương thái y kiểm tra nước, đảm bảo không có vấn đề gì, Thẩm Đường mới bế Triều Triều bước tới. Có lẽ cậu ấy thực sự sợ hãi, đi đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống. May mà tôi kịp thời đỡ nàng.
Thẩm Đường nhìn tôi trong mắt hiện lên chút thê lương, còn có chút tuyệt vọng. Tôi vỗ nhẹ tay cậu ấy rồi đón lấy Triều Nhi từ tay cậu ấy. Lại an ủi một câu: “Không sao đâu, kiểm tra huyết thống bằng máu xong, sẽ trả lại sự trong sạch cho mẹ con hai người.”
Sau đó tôi trực tiếp dùng kim châm đâm vào ngón tay Triều Triều trước mặt Hoàng đế và Quý phi. Đứa trẻ lập tức khóc thét lên. Chu Huyền An cũng đứng dậy, từ tay thái giám cầm lấy kim bạc, rồi đâm vào ngón tay mình. Máu tươi nhỏ xuống, hai giọt máu rơi vào nước sạch.
Ngoại trừ Triều Triều đang khóc thét, tất cả mọi người có mặt đều nín thở, chờ đợi kết quả. Lâm Nhược Lệ là ngoại lệ. Cô ta chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, sau đó đưa tay vuốt tóc, rồi nói: “Thần thiếp đã nói từ trước rồi, Thẩm mỹ nhân không có…”
“Máu đã hòa với nhau rồi!”
Lâm Nhược Lệ còn chưa kịp nói hết. Thẩm Đường thốt lên kinh ngạc, lập tức quay người nhìn tôi, trong mắt còn có chút lệ. Tôi biết Thẩm Đường xưa nay diễn không giỏi. Sợ cậu ấy để lộ sơ hở, nên tôi nhanh chóng đặt đứa bé vào lòng cậu ấy, rồi dùng khăn lau nước mắt cho cậu ấy.
“Giờ đây cuối cùng cũng đã chứng minh sự trong sạch của muội, không cần phải buồn bã như vậy. Muội muội, muội trong sạch rồi.”
Thẩm Đường gật đầu theo lời tôi: “Như Quý phi nương nương mong muốn, Triều Triều đã cùng bệ hạ kiểm tra huyết thống bằng máu, máu hòa với nhau nghĩa là ruột thịt, sau này xin Quý phi nương nương đừng nói bậy nữa!”
Nói như vậy có chút quá phận. Nhưng hiện tại đã có kiểm tra huyết thống bằng máu làm bằng chứng trước chứng minh sự trong sạch, Thẩm Đường đã nhận được sự áy náy của Hoàng đế, dưới cơn giận dữ có chút quá phận, cũng không ai truy cứu. Còn về phần Lâm Nhược Lệ, nàng ta nhìn chằm chằm vào bát nước sạch. Hai giọt máu trong nước đã hòa với nhau, theo quan niệm của người xưa, điều này không còn nghi ngờ gì nữa chính là ruột thịt.
Nhưng cô ta lại không ngừng lắc đầu: “Sao có thể? Sao nó có thể là con của bệ hạ?”
Nói xong, cô ta lại chỉ tay về phía tôi. “Mạnh Phù Ca, có phải ngươi đã dùng yêu thuật gì đó, sao máu có thể hòa với nhau?”
Tôi cười nhạt.
“Chẳng lẽ Quý phi nương nương lại mong muốn trong hậu cung có người tư thông, khiến bệ hạ mất mặt sao?”
Sau khi gây ra một cảnh náo loạn như vậy sắc mặt Chu Huyền An rõ ràng càng khó coi. Thêm vào đó tôi cố ý châm ngòi, hắn lập tức đẩy Lâm Nhược Lệ ra sau đó bắt đầu ra lệnh.
“Lâm Quý Phi vu oan hãm hại phi tần, còn ý đồ hại hoàng tự giáng làm phi. Thẩm mỹ nhân, sinh hạ công chúa có công, đặc biệt thăng làm quý nhân.”
Tới đây trận chiến hôm nay coi như tôi đã thắng. Chỉ là trên đường về — chân hơi mềm, nếu không có người đỡ, có lẽ tôi đã ngã vài lần.
Tôi và Thẩm Đường đều là sinh viên đại học thế kỷ 21.
Cậu ấy học Tây y, còn tôi học Trung y.
Ngày chúng tôi xuyên không, cả hai vốn định đi dạo phố ngoài trường.
Nhưng vừa đến trung tâm thương mại, tôi đã bị một người phụ nữ điên đâm một nhát, đau đến nỗi quỳ sụp xuống đất.
Ngày hôm đó rất đông người. Người phụ nữ điên cầm con d a o đã dính máu, gần như gặp ai cũng c h ém.
Ban đầu không ai dám tiến lên, nhiều người theo dòng người chạy ra ngoài nhưng Thẩm Đường vì muốn cứu tôi, đã đẩy đám đông ra và lao tới, che chắn cho tôi nhưng chính cậu ấy lại bị đ â m nhiều nhát.
Ngày hôm đó tôi ngước lên và thấy cậu ấy ôm tôi, cười nói: “Không sao đâu, tớ bảo vệ cậu.”
Người phụ nữ điên không biết đã đ â m bao nhiêu nhát d a o, tôi chỉ biết rằng chiếc váy trắng mà cô ấy mặc hôm đó đã hoàn toàn bị nhuốm máo đỏ, mùi máo tanh tràn ngập khoang mũi, tôi có thể nghe thấy tiếng d a o đ â m vào cơ thể cậu ấy.
Nhưng dù vậy, cậu ấy vẫn không buông tay tôi.
Trong quá trình đó chiếc ngọc bội mà chúng tôi mua ở cửa hàng hai đồng rơi ra từ túi, vỡ thành hai mảnh.
Ngay sau đó tôi nhìn thấy một tia sáng lóe qua trước mắt, rồi tôi ngất đi.
Khi tỉnh lại — tôi phát hiện mình đã xuyên không về thời cổ đại.
Đây là một triều đại không tồn tại trong bất kỳ lịch sử nào.
Chúng tôi đến nơi này quần áo không thay đổi, máo vẫn nhuộm đỏ trang phục, nhưng vết thương kỳ lạ đã biến mất.
Thậm chí chiếc túi xách mà chúng tôi mang theo lúc đó cũng đã xuyên không cùng với chúng tôi.
Cả hai chúng tôi ngồi bên bờ sông nhìn nhau bối rối.
Chưa kịp phản ứng, chúng tôi đã bị một nhóm gia đinh bao vây.
Họ nói rằng tôi là con gái của Đại tướng quân Trấn Viễn.
Còn Thẩm Đường là con gái của một quan huyện.
Cha cô ấy phục vụ dưới trướng cha tôi vì vậy từ nhỏ chúng tôi đã quen biết và coi nhau như chị em.
Không lâu trước đây chúng tôi đã ra ngoài dạo chơi nhưng không may rơi xuống hồ và mất tích suốt ba ngày ba đêm.
Đại tướng quân Trấn Viễn đã giữ kín chuyện này, nhưng ngầm cho người tìm kiếm, và cuối cùng tìm thấy chúng tôi. Cả hai đều có tên và dung mạo giống hệt nhau.
Ban đầu chúng tôi cố gắng phủ nhận nhưng ngay cả vị trí của nốt ruồi cũng khớp nhau.
Lúc đó, tôi và Thẩm Đường nhận ra rằng —
Có lẽ khi chúng tôi đến đây, Mạnh Phù Ca và Thẩm Đường của thời đại này hoặc đã hoán đổi với chúng tôi sang hiện đại hoặc đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng dù là gì chúng tôi cũng phải sống sót trước đã rồi mới tính đến chuyện sau này.
Thế là tôi và Thẩm Đường được đưa về.
Chẳng bao lâu sau trong cung truyền đến thánh chỉ, tôi và Thẩm Đường bị đưa vào cung làm phi tần.
Cha tôi giữ chức quan lớn, vừa vào cung tôi đã được phong làm Thục phi.
Quý Thục Đức Hiền.
Ngoài Quý phi Lâm Nhược Lệ, tôi là phi tần lớn thứ hai trong hậu cung này.
Nhưng cha tôi nắm binh quyền, hoàng đế e dè nên không mấy làm khó đến tôi.
Dù thỉnh thoảng có đến thăm nhưng mỗi lần đều mang theo các loại thức ăn, là một người học Trung y, tôi tự nhiên biết rằng bên trong đã được thêm vào thuốc tránh thai.
Tôi muốn về nhà, không muốn có con nên giả vờ không biết gì và đều uống đúng giờ.
Thẩm Đường vào cung chỉ được phong làm mỹ nhân.
Vị trí không cao, cũng không được sủng ái nhưng có mối quan hệ tốt với tôi, nên không ai dám khi dễ ức hiếp cậu ấy.
Tính cách của cậu ấy nhút nhát, tôi luôn cố gắng bảo vệ cậu ấy.
Lâm Nhược Lệ là con gái tể tướng, nếu không phải vì tính cách quá kiêu ngạo, cô ta đáng lẽ đã trở thành hoàng hậu.
Gia thế của tôi cũng tương đương với cô ta, nên cô ta coi tôi như cái gai trong mắt.
Vì vậy cô ta cũng vô cùng ghét Thẩm Đường.
Chúng tôi ở trong cung suốt năm năm.
Dùng mọi cách nhưng không thể trở về hiện đại, cuối cùng đành chấp nhận số phận, sau một trận khóc lóc, chúng tôi quyết định sống tốt trong thời đại này.
Trong cung mưu mô quỷ kế không ngừng.
Tôi phải nhớ lại rất nhiều bộ phim đấu đá trong cung để tránh bị h ã m hại hết lần này đến lần khác.
Khi Thẩm Đường mang thai cậu ấy nói rằng nếu đã không thể trở về, thì sinh đứa bé này cũng không sao.
Cậu ấy không có gia thế hiển hách, hoàng đế không cần phải đề phòng, nên đứa bé này có thể được phép chào đời.
Vì vậy —
Trong suốt thời gian dài sau đó, tôi luôn ở bên cậu ấy, lo sợ có ai đó muốn hại cậu ấy.
Nhưng vẫn không thể phòng hết.
Trang sức mang theo bên mình bị người khác bỏ độc.
Hoa dùng để thưởng ngoạn có trộn lẫn thuốc.
Thậm chí chỉ cần đi dạo một vòng cũng có thể dẫm trúng tấm đá nứt.
Cuối cùng vào tháng thứ tám của thai kỳ cậu ấy không may ngã từ bậc thang bị nứt, khó sinh suốt một ngày một đêm mới sinh ra được Triều Triều.
Nhưng chưa yên ổn được hai ngày, lại có trò nghi ngờ huyết thống.
Trong các mưu kế đấu đá thâm cung, nghi ngờ huyết thống hoàng gia, chiêu này không bao giờ lỗi thời. Kết quả là… thật sự lộ ra rồi.
Trên đường về tôi cứ nhìn chằm chằm Thẩm Đường, nhưng không nói một lời.
Ánh mắt của cậu ấy như muốn ch*t. Cậu ấy có chút áy náy, sau khi lệnh cung nữ thái giám lui xuống, không nhịn được mà hỏi tôi.
“Phù Ca, sao cậu có thể chắc chắn rằng máu của hắn và Triều Triều sẽ hòa vào nhau?”
Tôi không trả lời ngay lập tức, vì bên tường có tai mắt.
Dẫn cô ấy về tẩm điện của tôi sau khi một lần nữa cho mọi người lui ra, tôi lấy ra tờ giấy thử nhóm máu mà tôi cất trong hộp.
“Khi chúng ta xuyên không, trong túi của cậu có mấy tờ giấy thử nhóm máu. Tôi lo rằng sau này trong cung có thể cần đến nên đã lén mang theo.”
Bây giờ xem lại quyết định đó thật sáng suốt.
Tôi tiếp tục nói: “Hai năm trước Chu Huyền An bị ám sát ở bãi săn, mất rất nhiều máu. Lúc đó tôi ở bên cạnh chăm sóc, nghĩ rằng nên chuẩn bị sẵn, nên đã lén kiểm tra nhóm máu của hắn. Sau này khi cậu sinh Triều Triều, tôi lo lắng có ai đó sẽ tráo đổi con, dù đã giám sát toàn bộ quá trình, nhưng vẫn không yên tâm. Không thể làm xét nghiệm ADN thì ít nhất cũng phải kiểm tra nhóm máu. Khi phát hiện nhóm máu giống nhau tôi mới yên tâm, chuyện này tôi cũng không nói với cậu.”
Không ngờ chính vì tôi đã chuẩn bị trước mà hôm nay tâm lý không bị sụp đổ. Cung đấu… chính là trò chơi của nhịp tim.
Nghe tôi nói xong Thẩm Đường lập tức nước mắt rưng rưng, ôm chầm lấy tôi.
“Hu hu hu, Phù Ca… may mà có cậu, nếu không thật sự phải đến mức nhỏ máu nhận thân, tôi lo rằng mình không chịu nổi, đến lúc đó biểu cảm quá rõ ràng thì xong đời.”
Tôi không để ý đến lời khen ngợi của cô ấy mà nắm lấy tai cô ấy, lạnh lùng mở miệng.
“Nói đi, cậu đã lén lút qua lại với ai?”
“Chúng ta là chị em bao nhiêu năm rồi, cậu chơi lớn sau lưng như vậy mà không báo trước với tôi một tiếng. Nếu tôi không biết rằng nhóm máu của Triều Nhi và Chu Huyền An giống nhau, thì hôm nay chúng ta chắc chắn đã bị ch é m đầu rồi!”
“Thẩm Đường, cậu cũng gan lớn thật đấy!”
Tôi càng nói càng giận, tay chỉ vào đầu cô ấy, vừa nói vừa cảm thấy bực bội.
Chơi đùa với chị em không sao, nhưng tôi phải là người biết đầu tiên!
Đặc biệt là trong cung này… một chút sơ suất, một bước sai liền mất mạng.
Chưa kể đến việc đội nón xanh cho hoàng đế…
Bây giờ nghĩ lại, chân tôi vẫn run rẩy, không khỏi sợ hãi.
Đối diện với lời tố cáo của tôi, Thẩm Đường cười khổ và nhỏ giọng nói ra tên người đó.
Nghe xong,tôi run lên, nắm chặt tay Thẩm Đường, lớn tiếng chất vấn: “Cậu có biết hắn là ai không? Làm sao cậu lại dính líu đến hắn? Thẩm Đường, cậu điên rồi sao?”
Tôi đã nghĩ đến việc đó là một thị vệ, một vương gia, hoặc là một thái y không nóng không lạnh trong cung…
Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng lại là hắn.
Đối với điều này sự im lặng của tôi vang dội đến chói tai.
Thẩm Đường nhìn phản ứng của tôi, vội vàng biện hộ:
“Phù Ca, trước đây chúng ta đã đọc không ít tiểu thuyết. Cậu không thấy thân phận của anh ta rất giống với kiểu nhân vật trong tiểu thuyết ngôn tình sao? Biết đâu chúng ta chính là nam nữ chính trong một câu chuyện nào đó.”
Tôi cười nhạt, nhìn cậu ấy như nhìn một kẻ ngốc.
“Thật lòng mà nói, tôi chưa từng thấy nam chính nào trong tiểu thuyết ngôn tình lại mang họ Vương.”
Thẩm Đường lập tức đứng phắt dậy trên giường của tôi, phản bác ngay: “Họ Vương thì sao? Hơn nữa, năm ngàn năm lịch sử Trung Hoa, đây là họ lớn nhất cả nước! Cậu không thể kỳ thị họ Vương được!”
Tôi mạnh tay kéo cô ấy xuống khỏi giường, chăn đệm mới thay mấy ngày trước, vừa đắt vừa trơn.
“Tôi không kỳ thị, chỉ là nói rằng nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình hiếm khi mang họ Vương thôi!”
Rốt cuộc thì “Tổng giám đốc Vương” trong tiểu thuyết ngôn tình gần như luôn là hình tượng một người đàn ông bụng phệ.
Ồ, còn có mẹ của nhân vật chính họ Vương, cũng rất điển hình.
“Nhưng người họ Vương cũng có thể có tên rất đẹp mà.”
Thẩm Đường cúi đầu, vẫn có chút không cam lòng.
Tôi đưa tay chọc vào trán cô ấy, vừa giận vừa nói.
“Vậy cậu nói cho tôi biết, anh ta tên là gì!”
“Anh ấy tên là Vương Vĩ.”
Thẩm Đường vừa nói xong, bỗng dưng đứng sững lại, cả hai chúng tôi trố mắt nhìn nhau, không khí trở nên ngượng ngập.
Đúng vậy, cha của đứa con Thẩm Đường là Vương Vĩ.
Chính là cái tên nằm trong top ba những cái tên phổ biến nhất cả nước… Vương Vĩ.
Không chỉ vậy… Vương Vĩ còn là thái giám bên cạnh Chu Huyền An.
Trước đây không hề nổi bật, nhưng trong hai năm qua sau khi bái đại thái giám làm cha nuôi, địa vị của hắn ta tăng vọt.
Tôi và Lâm Nhược gặp hắn ta thường ngày cũng không dám thể hiện sắc mặt.
Sợ rằng hắn ta nhỏ mọn, quay lại nói xấu với Chu Huyền An khiến tôi gặp khó khăn.
Nhưng bây giờ lại bảo với tôi rằng —
Hắn ta và bạn thân của tôi ở bên nhau? Còn sinh ra một đứa con?
Tôi khó mà chấp nhận thông tin này, để Thẩm Đường đỡ lấy tôi.
Cô ấy lo lắng hỏi: “Cậu sao vậy?”
Tôi thở dài: “Bổn cung đau đầu quá.”
Cô ấy im lặng một lát rồi bắt đầu kể về câu chuyện của cô và Vương Vĩ.
“Cậu biết đấy, tôi vốn là một mỹ nhân.”
“Dù có cậu che chở, nhưng vị trí của tôi không cao, trong cung mấy phi tần khác ngày nào cũng rảnh rỗi, lại sống quá gần nhau, ít nhiều cũng bị họ bắt nạt.”
“Tôi…”
“Cái gì? Họ bắt nạt cậu?”
Tôi lập tức cắt ngang lời Thẩm Đường, nắm lấy tay cậu ấy và kéo ra ngoài.
Vừa đi vừa mắng: “Cậu ngốc à, ngoài Lâm Nhược Lệ có vị trí ngang tôi, tôi không thể đối đầu trực tiếp, mấy phi tần khác mà dám bắt nạt cậu, cậu cứ đến tìm tôi, tôi sẽ phản đòn lại cho họ một trận. Dám bắt nạt chị em của tôi mà cậu không nói với tôi, bây giờ chúng ta đi đá cửa!”
Nhưng chưa kịp ra đến cửa điện, Thẩm Đường đã ngăn tôi lại.
Cô ấy đứng trước mặt tôi nhẹ nhàng lắc đầu, rồi kéo tôi trở lại nội điện ngồi xuống.
“Phù Ca, tôi kể chuyện này không phải để cậu trả thù cho tôi.”
“Cậu là Thục phi, tôi biết cậu rất lợi hại.”
“Nhưng Chu Huyền An luôn lo sợ thế lực nhà Mạnh của cậu, hắn ta còn hơn ai hết muốn cậu mắc sai lầm, rồi nhân cơ hội đó để làm suy yếu quyền lực nhà họ Mạnh. Chỉ cần cậu sơ hở một chút, sẽ rơi vào vực thẳm.”
“Vì vậy những chuyện nhỏ nhặt này, tôi có thể tự mình giải quyết.”
Cô ấy dừng lại, sau đó nắm lấy tay tôi như chìm vào hồi ức, nụ cười nhẹ nhàng nở trên khuôn mặt.
“Dù có thể giải quyết được, nhưng ít nhiều cũng thấy mệt mỏi.”
“Còn về Vương Vĩ… khi tôi mới quen anh ấy, anh ấy chỉ là một tiểu thái giám, không kề cận bên cạnh Chu Huyền An.”
“Chu Huyền An cũng không thích tôi lắm, thỉnh thoảng đến dùng bữa với tôi, cũng thường bị cắt ngang.”
“Mỗi lần Chu Huyền An rời đi, Vương Vĩ sẽ ở lại an ủi tôi.”
“Anh ấy thực sự rất tốt!”
“Sợ tôi bị bắt nạt, anh ấy ngầm ám chỉ với các phi tần khác rằng Chu Huyền An quan tâm đến tôi, khiến họ không dám bắt nạt tôi như trước.”
“Sau này anh ấy nhận cha nuôi, địa vị thăng tiến, nhưng vẫn đối xử rất tốt với tôi.”
“Dưới sự che chở của anh ấy, các phi tần khác không dám động tay chân với tôi, dù tôi chỉ là một mỹ nhân nhưng tất cả các phần thưởng trong cung đều được tăng thêm rất nhiều.”
“Chu Huyền An gần như chưa bao giờ qua đêm ở cung của tôi, sau này có lần ở lại muộn, hắn còn say rượu nữa.”
“Đêm đó, tôi và Vương Vĩ…”
“Để đề phòng, chúng tôi đã tạo ra một cảnh tượng thị tẩm, không ngờ lại tình cờ có con thật…”
Thẩm Đường không nói tiếp, chỉ cúi đầu liên tục xoắn chặt khăn tay.
Nhưng những gì xảy ra sau đó, tôi cũng có thể đoán được.
Vương Vĩ không phải là thái giám thật hoặc có thể trước đây là vậy, nhưng sau đó lại tái phát triển.
Thêm vào đó sau này địa vị cao hơn, đưa chút bạc là có thể tránh được cuộc kiểm tra ba năm một lần.
Rồi hai người họ càng ngày càng gắn bó, cuối cùng dẫn đến chuyện có con.
Đang suy nghĩ bỗng nhiên có tiếng động ngoài điện.
Cung nữ Song Nhi gõ cửa, giọng êm ái cất lên: “Nương nương, công công bên cạnh hoàng thượng đến, nói muốn gặp ngài.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Tôi và Thẩm Đường nhìn nhau, mặt cô ấy đỏ bừng, rõ ràng là dáng vẻ của một cô gái đang yêu.
Tôi không nói gì trong lòng lặng lẽ thở dài.
Sau đó bảo Song Nhi mời người vào, rồi lại một lần nữa cho tất cả lui ra, chỉ còn lại ba chúng tôi.
Không còn người ngoài, Thẩm Đường bước tới bên cạnh Vương Vĩ nắm lấy tay hắn ta.
Vương Vĩ chỉ khẽ nhướng mày, sau đó cúi đầu chào tôi: “Nô tài tạ ơn Thục phi đã che chở cho mẹ con Thẩm Đường!”
Tôi vội vàng vẫy tay bảo hắn ta đứng lên.
Bạn trai của bạn thân quỳ trước mặt tôi, dù đây là thời cổ đại nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quặc.
Tôi nhìn Vương Vĩ trước mặt.
Dù tên bình thường nhưng gương mặt này thực sự rất đẹp trai.
Nếu nói Chu Huyền An là loại người có nét đẹp mạnh mẽ với lông mày kiếm và ánh mắt sáng, khí chất hào hoa.
Thì Vương Vĩ —
Trên nền tảng đó thêm ba phần dịu dàng nhưng vẫn đẹp một cách quá đáng.
Dù gì thì Thẩm Đường cũng là người thích cái đẹp, nếu đối phương không đẹp cô ấy cũng không dám liều lĩnh mà dính vào chuyện này.
Thẩm Đường nhìn hắn ta trong mắt tràn đầy tình yêu, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.