Phi Vụ 600 Tỷ - 4
15.
Chu Thư Du lần đầu tiên nghi ngờ tình cảm của Lục Tinh Ngôn dành cho mình.
Cô ấy suy nghĩ rất lâu, hẹn gặp Lục Tinh Ngôn.
Cô ấy hỏi Lục Tinh Ngôn: “Tinh Ngôn, rốt cuộc thì bây giờ chúng ta là quan hệ gì?”
Lục Tinh Ngôn lại không muốn trả lời thẳng.
Bọn họ hẹn hò, nắm tay, ôm ấp, giống như một đôi tình nhân mặn nồng.
Nhưng Lục Tinh Ngôn vĩnh viễn sẽ không thừa nhận mối quan hệ này.
Đừng hỏi, hỏi là bạn bè.
Lục Tinh Ngôn trong cốt truyện cũng vậy.
Anh ta làm đủ mọi chuyện mập mờ, khiến Tần Vũ Vi đau khổ, khiến Chu Thư Du vì yêu mà trở thành kẻ thứ ba, nhưng đến cuối cùng, cả nữ chính và nữ phụ đều không có kết cục tốt đẹp.
Nếu như Lục Tinh Ngôn thật sự giống như trong cốt truyện, chỉ là không nhận ra được trái tim mình, vậy thì anh ta đã không nên làm những chuyện như vậy.
Anh ta chỉ đang tận hưởng sự tranh giành của hai người phụ nữ mà thôi.
Cuối cùng, Tần Vũ Vi chết vì bệnh nan y, anh ta lại đổ lỗi cho Chu Thư Du.
Cũng không chịu nghĩ xem là ai đã cho Chu Thư Du cơ hội khiêu khích Tần Vũ Vi hết lần này đến lần khác.
“Anh còn yêu em không?”
Lục Tinh Ngôn im lặng hồi lâu: “Thư Du, anh đã đính hôn rồi.”
“Em biết mà, anh không thể hủy hôn được.”
“Vậy em phải làm sao?”
“Em hiểu chuyện một chút được không?”
Hiểu chuyện một chút, Tần Vũ Vi trong cốt truyện cũng đã nghe rất nhiều lần rồi.
…
Chu Thư Du uống chút rượu, đứng trên sân thượng công ty hóng gió.
“Cô nói đúng, Lục Tinh Ngôn không yêu tôi.”
“Cô thắng rồi.”
Tôi bật cười:
“Thắng cái gì? Tình yêu của Lục Tinh Ngôn? Với tôi mà nói thì nó chẳng đáng giá một xu.”
Đúng lúc này, hệ thống nhắc nhở tôi, độ hảo cảm của Lục Tinh Ngôn dành cho tôi đã giảm xuống 79.
Giọng điệu của hệ thống có chút khó hiểu: 【Tại sao độ hảo cảm lại giảm?】
Tại sao à?
Đương nhiên là bởi vì, Lục Tinh Ngôn đã đổ hết mọi chuyện cho tôi sau khi chia tay Chu Thư Du.
Trong lòng anh ta, anh ta chia tay Chu Thư Du là vì tôi.
Thật là cảm động đến chết mất.
【Không sao, dù sao anh ta cũng sắp lật xe rồi, có lúc anh ta phải cầu xin tôi.】
16.
Chu Thư Du hóa đau thương thành động lực, ngày đêm miệt mài trong phòng thí nghiệm.
Không lâu sau, tôi gửi cô ấy ra nước ngoài học tập nâng cao, và Lục Tinh Ngôn hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Phấn chấn tràn đầy khí thế mua được khu đất mới, tất cả tâm tư của Lục Tinh Ngôn đều đặt vào tương lai của Lục thị.
Sau khi Chu Thư Du rời đi, bên cạnh anh ta vẫn còn không ít hồng nhan tri kỷ.
Bạn xem, không có bạch nguyệt quang thì sẽ có người mới, căn nguyên của vấn đề luôn nằm ở chính bản thân anh ta.
Nhưng tôi không hề bận tâm đến những điều này, chỉ tập trung vào sự nghiệp.
Tần thị càng ổn định, Lục Tinh Ngôn đối xử với tôi càng tốt.
Bây giờ không cần tôi lên tiếng, anh ta cũng biết phải làm thế nào để giữ thể diện cho tôi.
Ra ngoài, chúng tôi là cặp đôi ân ái nhất, thậm chí còn có không ít cư dân mạng bắt đầu chèo thuyền cho chúng tôi, nói chúng tôi là cặp đôi hào môn, tình cảm thật giả làm sao quan trọng bằng.
Đối với chuyện này, tôi chỉ có thể nói, che giấu mọi thứ chỉ khiến bạn tự làm hại mình.
Nhưng mà độ hảo cảm của Lục Tinh Ngôn dành cho tôi, tối đa cũng chỉ lên đến 88.
Tôi đã nói rồi, Lục Tinh Ngôn là kiểu người như vậy, chỉ dựa vào tình cảm thì không thể nào cày max độ hảo cảm được.
Chu Thư Du sau ba năm học tập nâng cao, mang theo thành quả trở về nước, thì Lục thị dưới sự dẫn dắt của Lục Tinh Ngôn cũng đi đến con đường phá sản.
Ôi, thật là đau lòng quá đi, nam chính ngôn tình sắp phá sản rồi!
Trong cốt truyện, khủng hoảng của Tần thị ập đến rất nhanh.
Còn bây giờ, cuộc khủng hoảng này do Lục công tử gánh chịu.
Cha tôi hỏi tôi: “Con định thế nào? Hủy hôn hay là…”
“Sao có thể hủy hôn được? Đương nhiên là phải giúp đỡ rồi!”
Tôi tốn bao nhiêu công sức để sắp đặt ván cờ này, hủy hôn? Đừng có mơ.
Chuẩn bị tinh thần đi, Lục Tinh Ngôn, nữ thần cứu thế của anh đến rồi đây!
Gặp lại, Lục Tinh Ngôn trông vô cùng tiều tụy.
Tôi nói với anh ta, tôi đồng ý tiếp quản đống hỗn độn của Lục thị.
Lục Tinh Ngôn vô cùng cảm động: “Vy Vy, anh phải cảm ơn em như thế nào đây?”
“Tinh Ngôn, em cũng không giúp được gì nhiều.”
Lúc này, có người bằng lòng tiếp quản đống hỗn độn của nhà anh ta đã là tuyệt cảnh phùng sinh, Lục Tinh Ngôn mừng rỡ ký kết hàng loạt hợp đồng với tôi, tôi cũng mua một phần cổ phần của Lục thị với giá cao hơn giá thị trường một chút, ổn định giá cổ phiếu của Lục thị.
Rất nhiều người trong giới đều nói, Tiểu Tần tổng vì yêu mà “hứng bô”, Lục Tinh Ngôn thật may mắn.
Chỉ có tôi biết, tôi đã kiếm được bao nhiêu.
Khu đất mà Lục thị mua để phát triển, bọn họ đã phát triển được một nửa, đến khi chuỗi vốn đứt gãy thì phải bỏ hoang.
Tôi mua lại nó với giá rẻ như cho.
Nơi đó cũng giống như trong cốt truyện, không trở thành trung tâm thành phố mới, vẫn chỉ là vùng núi hoang vu hẻo lánh.
Tôi lật đổ kế hoạch ban đầu của Lục Tinh Ngôn, biến nơi đây thành khu nghỉ dưỡng cao cấp tích hợp ăn uống, vui chơi, giải trí.
Nơi đây cách xa khu dân cư, dịch vụ hạng nhất, trang thiết bị hiện đại, quan trọng nhất là còn có “ngưỡng cửa” vô hình.
Tôi còn kết hợp với công nghệ mới của Chu Thư Du, xây dựng khu công nghiệp năng lượng mới ở đây.
Tất cả mọi người đều rất hài lòng, bao gồm cả Lục Tinh Ngôn.
Sau khi tiếp quản đống hỗn độn của Lục thị, độ hảo cảm của anh ta dành cho tôi cuối cùng cũng lên đến 95.
Hệ thống hỏi tôi: 【Tiếp theo ký chủ định làm thế nào để cày nốt 5% còn lại?】
Đó chính là lấy độc trị độc.
17.
Lục Tinh Ngôn đã đối xử với Tần Vũ Vi như thế nào, thì tôi sẽ đối xử với Lục Tinh Ngôn như thế ấy.
Tôi nói với anh ta, với tư cách là chủ tịch của Tần thị, tôi phải có trách nhiệm với nhân viên của mình, giống như cách anh ta đã làm với Tần Vũ Vi.
Tôi đã bỏ cổ phần ra đầu tư, thì phải được tham gia hội đồng quản trị của Lục thị.
“Tinh Ngôn, em dự định sẽ hợp nhất Lục thị và Tần thị.”
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt chân thành, “Anh cũng biết, bây giờ tình hình của Lục thị rất khó khăn, nếu em cứ tiếp tục giúp anh như vậy, có lẽ các thành viên trong hội đồng quản trị sẽ không đồng ý.”
Đương nhiên Lục Tinh Ngôn không muốn, nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác, phá sản hay là cố gắng níu kéo, anh ta chọn cách níu kéo.
Về danh nghĩa, tôi vẫn để Lục Tinh Ngôn quản lý công việc kinh doanh của Lục thị.
Ba năm trôi qua, anh ta và Chu Thư Du đã trở thành đồng nghiệp.
Lục Tinh Ngôn cũng biết chuyện Chu Thư Du làm việc cho tôi, nhưng anh ta rất giỏi tự biên tự diễn, anh ta cho rằng tôi làm vậy là để anh ta yên tâm, độ hảo cảm dành cho tôi lại tăng thêm một chút.
Thực ra, có lẽ Lục Tinh Ngôn đã nhận ra điều gì đó không đúng.
Nhưng đã bắn tên thì không thể quay đầu lại, bây giờ anh ta đã thua trắng tay, chỉ có thể tự lừa dối bản thân, tự nhủ rằng tôi yêu anh ta.
Đây là cơ chế tự bảo vệ của con người, tự lừa dối bản thân mà thôi.
Bây giờ, tôi chính là người cho Lục Tinh Ngôn cơm ăn áo mặc.
Anh ta thật sự phải gọi tôi một tiếng mẹ nuôi rồi.
Vị trí đã thay đổi, lựa chọn của Lục Tinh Ngôn cũng chẳng khá hơn Tần Vũ Vi là bao.
Anh ta bắt đầu để ý đến những người xuất hiện bên cạnh tôi, sau vài lần cãi nhau với tôi, độ hảo cảm dành cho tôi ngược lại càng tăng.
Không còn cách nào khác, anh ta không thể rời xa tôi.
Bạn xem, chỉ dựa vào tình yêu thì không thể giữ chân được một người, nhưng dựa vào lợi ích thì có thể.
Lục Tinh Ngôn có yêu tôi không?
Chưa chắc, nhưng anh ta buộc phải yêu.
18.
Hệ thống hỏi tôi, định làm thế nào với chút hảo cảm còn lại?
【Chỉ cần khiến cho Lục Tinh Ngôn không còn đường lui nữa là được.】
Hiện tại anh ta chỉ là mất công ty, nhưng vẫn còn sống rất tốt.
Tôi đã giăng lưới bốn phía, chỉ chờ đến cuối cùng đẩy anh ta thêm một cái nữa thôi.
19.
Lục Tinh Ngôn và cha anh ta bị đưa đi điều tra cùng lúc.
Anh ta sẽ không bao giờ biết được, chính là tôi đã cho người tố cáo anh ta.
20.
Gia đình Lục Tinh Ngôn làm ăn không sạch sẽ, đúng là tường đổ mọi người đều xô đẩy.
Nhìn Lục Tinh Ngôn bị điều tra, hệ thống im lặng rất lâu.
Nó hỏi tôi: 【Cô đã lên kế hoạch từ khi nào vậy?】
【Ngay từ đầu.】
Nếu chỉ đơn thuần là khiến cho Lục Tinh Ngôn phá sản, sau đó tôi ra tay giúp đỡ, như vậy chắc chắn là chưa đủ.
Vì vậy, ngay từ khi tiếp quản Tần thị, tôi đã bắt đầu điều tra Lục Tinh Ngôn và cha anh ta, Lục Tinh Ngôn tuy phòng bị rất nghiêm ngặt, nhưng có công mài sắt có ngày nên kim.
Vì 600 tỷ của tôi, tôi có thể từng bước tạo dựng.
【Ký chủ, cô thật sự là con người đáng sợ nhất mà tôi từng gặp.】
【Anh quá khen rồi.】
Lục Tinh Ngôn trong cốt truyện còn tàn nhẫn hơn tôi nhiều, nếu không phải nhờ Tần Vũ Vi thì cuối cùng anh ta đã mất mạng rồi.
Ít nhất thì tôi cũng không muốn lấy mạng anh ta.
…
Nửa tháng sau, Lục Tinh Ngôn bị kết án mười ba năm tù giam.
Lúc tôi đến thăm anh ta, tóc anh ta đã bị cạo trọc.
Cách lớp kính, tôi khẽ thở dài:
“Tinh Ngôn, bây giờ em cũng không còn cách nào khác, anh ở trong đó cải tạo tốt nhé.”
“Em sẽ giúp anh chăm sóc công ty và dì.”
Lần đầu tiên Lục Tinh Ngôn rơi nước mắt trước mặt tôi.
“Vũ Vi, cảm ơn em.”
“Anh xin lỗi em.”
Tôi lắc đầu: “Đừng nói xin lỗi, giữa chúng ta không cần phải như vậy.”
…
Lục Tinh Ngôn ngồi tù, độ hảo cảm dành cho tôi sau một năm đã đạt đến đỉnh điểm.
Điều này là lẽ thường tình.
Dù sao thì tôi cũng là hy vọng duy nhất của anh ta.
Anh ta chỉ có thể tô vẽ tôi một cách vô hạn, tự an ủi bản thân mà thôi.
Mà những điều này, đều là do tôi dạy cho anh ta.
Trong thế giới ngôn tình ngược tâm, một viên kẹo cũng có thể khiến nữ chính si mê, nói cho cùng, là vì thế giới của nữ chính quá đắng cay.
Chỉ cần một chút ngọt ngào, cũng có thể khiến cô ấy lao đầu vào.
Bây giờ, nam chính biến thái sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, anh ta cũng sẽ coi tôi là cọng rơm cứu mạng.
【Thấy chưa, đây mới là cách cày độ hảo cảm tốt nhất, Lục Tinh Ngôn là kiểu người chỉ biết trách móc người khác, không bao giờ tự kiểm điểm bản thân, đối xử tốt với anh ta là vô nghĩa.】
【Chỉ khi anh ta không còn đường lui, chỉ có thể coi tôi là hy vọng cuối cùng, anh ta mới có thể toàn tâm toàn ý yêu tôi.】
【Đương nhiên anh ta biết có thể ngày mai tôi sẽ bỏ rơi anh ta, nhưng anh ta không còn cách nào khác, chỉ có thể vô hạn tô vẽ tôi trong lòng mà thôi.】
21.
Bên ngoài trại giam, Chu Thư Du ngồi trong xe đợi tôi.
Ba năm trôi qua, cô ấy càng ngày càng giống một học giả, gầy gò, nghiêm nghị, ánh mắt sau cặp kính gọng bạc trầm tĩnh, sâu thẳm:
“Cô sẽ không nói với tôi là cô còn muốn đợi Lục Tinh Ngôn ra tù chứ?”
Tôi mỉm cười: “Đợi gì chứ?”
“Chờ anh ta ra tù rồi tính tiếp, tôi cũng đâu phải ngày nào cũng ngồi trước cổng trại giam.”
“Cũng đúng.”
Lần đầu tiên Chu Thư Du nhắc đến chuyện cũ với tôi:
“Cảm ơn cô. Nếu không có cô, có lẽ bây giờ tôi vẫn còn đang loay hoay trong vũng bùn, chứ không phải trở thành Chu tiến sĩ như ngày hôm nay.”
“Thí nghiệm của tôi đã thành công, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn sẽ giành được giải thưởng. Thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể đi đến bước này.”
“Từ nhỏ cha mẹ tôi đã nói, phụ nữ học giỏi để làm gì, chi bằng tìm một người đàn ông tốt để gả đi, trước đây tôi thật sự cũng nghĩ như vậy. Nhưng mấy năm nay, tôi dựa vào chính bản thân mình để đứng trên đỉnh cao, tôi mới biết thế nào là hạnh phúc.”
“Nếu như thành tựu lớn nhất của người phụ nữ chỉ là tìm một người đàn ông để gả đi, vậy thì thật là đáng buồn.”
Tôi và cô ấy nhìn nhau cười.
Cuộc đời của Chu tiến sĩ, một con đường bằng phẳng, từ nay về sau sẽ tiến bước trên con đường trải đầy ánh trăng.
…
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, tôi để lại cho Tần Vũ Vi một bức thư.
Dòng cuối cùng của bức thư, tôi viết một câu tặng cho cô ấy:
【Hãy nhớ kỹ, hãy luôn luôn, hết lần này đến lần khác, kiên trì không ngừng nghỉ, ngàn vạn lần, không chút do dự, tự cứu lấy chính mình khỏi bể khổ trần gian.】
Tôi chào tạm biệt hệ thống lần cuối, những gì nên làm tôi đã làm xong rồi, phần đời còn lại là do Tần Vũ Vi tự mình bước tiếp.
Không ai là thần thánh có thể cứu rỗi bạn.
Leo lên chín nghìn bậc thang, trên đỉnh cao nhất của ngôi chùa, người được thờ phụng chỉ có một –
Chính là bản thân bạn.
Bây giờ, tôi phải đi tận hưởng 600 tỷ của tôi rồi.
Cho phép tôi nói một câu, cảm ơn Lục Tinh Ngôn.
(Toàn văn hoàn)