Phi Vụ 600 Tỷ - 3
11.
Theo yêu cầu của tôi, Tần thị vẫn chuẩn bị phương án, giả vờ tham gia đấu giá.
Cuối tuần gặp mặt, Lục Tinh Ngôn nửa đùa nửa thật hỏi tôi: “Lần này Vũ Vi muốn làm đối thủ cạnh tranh với anh sao?”
Tôi nhướng mày nhìn anh ta: “Sao thế, Lục đại công tử sợ rồi à?”
“Ồ, tự tin lắm cơ đấy.”
“Cạnh tranh công bằng thôi mà, chủ yếu là tự tin.”
Lục Tinh Ngôn vỗ tay cho tôi: “Lớn rồi!”
“Đến lúc đó đừng có khóc lóc cầu xin anh nhường nhịn đấy nhé.”
Tôi nhếch mép cười: “Ai khóc còn chưa biết đâu!”
Giống như việc Tần thị trong cốt truyện không thể nuốt nổi khu đất này, Lục Tinh Ngôn cũng vậy.
Nhưng tôi lại hy vọng anh ta mua được nó.
Như vậy tôi mới có thể xuất hiện trong cuộc đời của Lục Tinh Ngôn với tư cách là người cứu rỗi.
Giống như cách anh ta đã làm với Tần Vũ Vi.
Hệ thống giúp tôi theo dõi động tĩnh của Lục Tinh Ngôn và Chu Thư Du.
Lúc tôi triển khai dự án mới, phải thức đêm làm việc, thì Lục Tinh Ngôn đang tổ chức sinh nhật cho Chu Thư Du.
Sự khiêu khích của Chu Thư Du chưa bao giờ dừng lại, độ hảo cảm của Lục Tinh Ngôn dành cho tôi cũng chưa từng giảm sút.
【Tại sao độ hảo cảm của Lục Tinh Ngôn dành cho cô đã lên tới 80, mà anh ta vẫn lén lút qua lại với Chu Thư Du?】
Là một AI, hệ thống không thể hiểu nổi hành vi của Lục Tinh Ngôn.
Nhưng điều này không hề phức tạp.
Tôi thích ăn táo, chẳng lẽ đồng nghĩa với việc tôi sẽ không bao giờ ăn chuối sao?
Trong thế giới của Lục Tinh Ngôn, Tần Vũ Vi và Chu Thư Du chẳng khác gì quả táo và quả chuối, bọn họ không có cá tính độc lập, chỉ là vật sở hữu của anh ta.
Lúc này, độ hảo cảm của anh ta dành cho tôi cao hơn Chu Thư Du, chỉ đơn giản là vì tôi hiểu chuyện hơn, thân phận của tôi có giá trị hơn.
Cũng giống như trong cốt truyện, sau khi anh ta tiếp quản Tần thị, Tần Vũ Vi cũng mất đi giá trị lợi dụng, có thể tùy ý vứt bỏ.
Đặt tất cả hy vọng vào người đàn ông, là quyết định ngu ngốc nhất.
Vì vậy, ngay từ đầu, tôi đã không coi Chu Thư Du là đối thủ, người quyết định độ hảo cảm của Lục Tinh Ngôn đối với tôi không phải là cô ta, không có Chu Thư Du, cũng sẽ có Lý Thư Du, Vương Thư Du.
Mặc dù chúng ta luôn mong đợi một tình yêu duy nhất, nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng, tình cảm của con người không có tính độc quyền.
Cho dù lúc này tôi và Lục Tinh Ngôn đang đứng trên boong tàu Titanic, cùng nhau hát vang bài “My Heart Will Go On”, thì lời thề non hẹn biển này cũng chỉ có hiệu lực trong khoảnh khắc đó.
Không có gì là mãi mãi, kể cả tình yêu.
Huống chi là thứ tình yêu không thuần khiết này.
12.
Trong quán cà phê, Chu Thư Du ngồi đối diện với tôi.
Cô ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại bán đứng tâm trạng hiện tại.
Cô ta rất căng thẳng.
Chu Thư Du cố ý làm ra vẻ ung dung: “Rõ ràng cô biết thừa rồi, tại sao còn phải trói buộc Tinh Ngôn? Anh ấy căn bản không yêu cô.”
Tôi thản nhiên khuấy ly cà phê trên bàn, trên mặt còn mang theo ý cười:
“Sao cô biết Lục Tinh Ngôn không yêu tôi?”
“Chu tiểu thư, chúng tôi đã đính hôn, hình như không đến lượt cô đánh giá.”
Chu Thư Du ngẩng đầu lên, như thể làm vậy sẽ tìm thấy tự tin:
“Ký ức giữa tôi và Lục Ngôn, cô mãi mãi không thể chen vào được.”
“Thật sao?”
Tôi hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Chu Thư Du, một tư thế tấn công:
“Vậy thì, Lục Tinh Ngôn sẽ cưới cô sao?”
“Cô dựa vào gia thế mà gả cho anh ấy, có gì đáng để nói?”
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta, cố ý lộ ra vẻ nghi hoặc:
“Chẳng lẽ nhà tôi có thể một tay che trời? Cha tôi ép Lục Tinh Ngôn cưới tôi? Lục Tinh Ngôn phản đối chuyện chúng tôi đính hôn sao?”
“Đều không có, nói cho cùng, là do Lục Tinh Ngôn đồng ý. Không nói đến việc anh ấy yêu ai, ít nhất thì anh ấy yêu tiền hơn yêu cô.”
“Ý cô là gì?”
Tôi mỉm cười, lùi về khoảng cách an toàn: “Tôi đã nói cô không thông minh lắm, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc không thể cứu vãn.”
“Đừng vội tức giận, nghe tôi nói hết đã.”
“Tôi đã tìm hiểu về cô, cô từng theo học giáo sư An Kiệt Phu, từng nghiên cứu rất nhiều về lĩnh vực năng lượng điện hóa mới, tôi đã xem qua luận văn cô công bố, rất có kiến thức, không ngâm mình trong phòng thí nghiệm thì không thể nào viết ra được.”
Tôi nhìn Chu Thư Du: “Vậy thì, tại sao không tiếp tục học lên?”
Chu Thư Du sững người, biểu cảm có chút mất khống chế, sau đó tự giễu cười: “Điện hóa thì có gì hay ho chứ, dù có làm thí nghiệm tốt đến đâu cũng không cứu được em trai tôi.”
Tôi xua tay: “Xin lỗi vì đã nói thẳng, nhưng em trai cô là đúng người đúng tội.”
Ánh mắt Chu Thư Du lập tức trở nên sắc bén, như có lửa đang bùng cháy: “Đương nhiên cô đứng nói thì không biết đau lưng rồi! Nếu đổi lại là cô, chưa chắc cô đã làm tốt hơn tôi.”
“Nếu như cô không sinh ra trong gia đình họ Tần, mà giống như tôi, có cha mẹ không đáng tin cậy, lại còn có một đứa em trai suốt ngày gây chuyện, cô có thể làm gì?”
Một khi đã mở lòng, rất nhiều lời nói sẽ tự nhiên tuôn ra.
“Tôi chỉ còn Tinh Ngôn, cô cái gì cũng có, tại sao còn muốn tranh giành với tôi?”
Tôi mỉm cười lắc đầu: “Lục Tinh Ngôn chưa bao giờ là của cô, anh ta căn bản không có ý định cưới cô, phải không?”
“Cô muốn tôi biết khó mà lui sao?”
Tôi lại lắc đầu: “Đương nhiên là không, tôi chỉ muốn nói, ngoài Lục Tinh Ngôn ra cô còn rất nhiều lựa chọn khác.”
“Tôi rất hứng thú với dự án nghiên cứu của cô, nếu như cô muốn tiếp tục, tôi có thể cung cấp hỗ trợ cho cô.”
13.
Tôi nói với Chu Thư Du rằng, chúng ta chưa chắc đã phải đối đầu với nhau.
Dù sao thì, cho dù một trong hai chúng ta rút lui khỏi cuộc chiến này, cũng không có nghĩa là người còn lại sẽ chiến thắng.
Chiến lợi phẩm của phụ nữ không nên là có được tình yêu của một người đàn ông.
“Cho dù tôi không gả cho Lục Tinh Ngôn, chẳng lẽ anh ta sẽ cưới cô sao?”
“Người tiếp theo của anh ta chưa chắc đã dễ nói chuyện như tôi, có thể nhẫn nhịn để cô khiêu khích, mà không hề phản kháng.”
Chu Thư Du ngẩn người hồi lâu, tôi không ép cô ta, chỉ nói nếu suy nghĩ kỹ càng rồi thì có thể đến Tần thị tìm tôi.
“Tôi không chỉ có thể hỗ trợ cho thí nghiệm của cô, mà còn có thể giúp cô thoát khỏi cặp cha mẹ chỉ biết hút máu của cô, vụ làm ăn này chỉ có lời không lỗ, phải không?”
Trên đường về, hệ thống hỏi tôi: 【Ký chủ tại sao cứ muốn Chu Thư Du làm việc cho cô? Khả năng nghiên cứu khoa học của cô ta tuy rằng rất tốt, nhưng mà chưa chắc cô đã không tìm được người nào tốt hơn.】
【Vì cô ta là nữ phụ.】
Nếu chỉ là để có được 600 tỷ, tôi có rất nhiều cách để hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng.
Chỉ là tôi muốn trong khả năng của mình, có thể giúp đỡ những người tôi muốn giúp.
Là nữ phụ phản diện, Chu Thư Du vừa là kẻ thứ ba vừa là kẻ hám lợi, về sau còn hãm hại nữ chính để giành giật địa vị, nhưng cô ta không phải là vô phương cứu chữa.
Cô ta chỉ là không biết phải tự mình bước đi trên con đường này như thế nào.
Con người ta luôn bao dung nhất với những chàng trai hư hỏng, mong chờ anh ta hồi tâm chuyển ý, nhưng đối với những cô gái lầm đường lạc lối, lại keo kiệt một cách đáng sợ.
Nhưng ai quy định rằng, phụ nữ cả đời không được phép phạm sai lầm?
Tôi cho Chu Thư Du một lựa chọn khác biệt, còn cô ta có muốn đi hay không lại là chuyện khác.
Tôi làm việc, chỉ cầu tâm an lòng thanh thản.
Buổi tối, tôi nhận được tin nhắn WeChat của Chu Thư Du:
【Tôi muốn thử một chút, nhưng không đảm bảo có thể giúp cô kiếm tiền.】
【Cho dù cô có trở thành ông chủ của tôi, tôi cũng sẽ không từ bỏ Tinh Ngôn.】
Chuyện này không liên quan, bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, tôi chưa bao giờ trông mong một kẻ mù quáng trong tình yêu có thể tỉnh ngộ trong một sớm một chiều.
【Ký chủ là muốn để Chu Thư Du bận rộn, không có thời gian tranh giành nam chính với cô sao?】
Cuộc sống tẻ nhạt vô vị, AI lại bắt đầu đánh giá con người.
Tôi đã nói là AI không thể thay thế con người mà!
【Độ hảo cảm của Lục Tinh Ngôn đối với tôi là bao nhiêu rồi?】
【83.】
【Dựa theo sự giải thích của tôi về tình cảm của con người, đây đã là mức độ hảo cảm chỉ có giữa những cặp đôi yêu nhau say đắm.】
【Chứng tỏ tình yêu vốn dĩ là thứ không đáng tin cậy.】
14
Phiên đấu giá diễn ra suôn sẻ, tôi và Lục Tinh Ngôn trả giá hai lần, sau đó mỉm cười nhường lại cho anh ta.
Lục Tinh Ngôn rất vui, sau khi kết thúc còn xúc động nói với tôi: “Vũ Vi, anh sẽ mãi mãi nhớ ơn em.”
Tôi lại bất giác muốn cười.
Tần Vũ Vi trong cốt truyện đối xử tốt với anh ta hết lòng hết dạ, anh ta coi đó là chuyện đương nhiên, còn tôi gài bẫy anh ta, anh ta lại cảm động đến rơi nước mắt.
Tôi đến phòng thí nghiệm của dự án mới để gặp Chu Thư Du, cô ấy mặc áo blouse trắng, đeo găng tay cao su màu xanh lam, tóc dài buộc gọn gàng thành một chiếc đuôi ngựa thấp, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy để mặt mộc và làm việc nghiêm túc như vậy.
Thấy tôi, cô ấy dừng công việc trong tay lại:
“Đến kiểm tra tiến độ à?”
“Đến xem cô.”
“Nhìn đi.”
Điện thoại đặt bên cạnh Chu Thư Du vang lên một tiếng, tin nhắn của Lục Tinh Ngôn hiện lên, nhưng cô ấy không thèm nhìn.
Hệ thống nói, dạo gần đây Chu Thư Du gần như không gặp Lục Tinh Ngôn.
Điều này cũng dễ hiểu, bất cứ ai làm thí nghiệm mười mấy tiếng đồng hồ, cũng sẽ không còn tâm trí đâu mà đi dỗ dành đàn ông.
Nếu có, chỉ có thể là do cô ấy chưa đủ bận.
Trong khoảng thời gian Chu Thư Du làm việc cho tôi, tôi cũng bắt đầu ra tay xử lý cha mẹ và em trai của cô ấy.
Tôi cùng cô ấy diễn một vở kịch.
Khiến cho cha mẹ Chu Thư Du tưởng rằng cô ấy đắc tội với tôi – một đại tiểu thư nhà giàu “có thế lực ngầm”, lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ấy, trước khi đi còn hào phóng đưa cho cô ấy một khoản tiền, nói là để dành cho em trai cô ấy.
Hôm đó, tôi và Chu Thư Du ngồi rất lâu trong quán cà phê dưới tòa nhà công ty.
“Không ngờ có thể dễ dàng thoát khỏi bọn họ như vậy.”
Tôi như một nữ phụ phản diện nói: “Phải, rất đơn giản phải không? Với cô có thể hơi phiền phức, nhưng với tôi và Lục Tinh Ngôn mà nói, chỉ là chuyện một câu nói.”
Tôi hơi nghiêng người về phía cô ấy, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cô nói xem, tại sao anh ta chưa từng giúp cô xử lý bọn họ?”
Lục Tinh Ngôn có cả vạn cách để giúp Chu Thư Du thoát khỏi cặp cha mẹ hút máu đó, nhưng anh ta lại chọn cách đơn giản nhất là đưa tiền.
Hệ thống hỏi tôi lý do, dạo gần đây nó trở nên rất tò mò.
【Thực ra chỉ là vì tiền bạc đối với Lục Tinh Ngôn là thứ không quan trọng nhất.】
【Chỉ cần Chu Thư Du còn bị cha mẹ khống chế, vậy thì cô ta sẽ mãi mãi phải cầu xin Lục Tinh Ngôn.】
【Chắc chắn có lời.】
Hệ thống im lặng một lúc: 【Tôi đồng ý với quan điểm của cô, hành vi của nam chính rất vô đạo đức.】
Tôi mỉm cười: 【Anh đi nói chuyện đạo đức với nam chính ngôn tình à?】