Phi Vụ 600 Tỷ - 2
5.
Hệ thống hoang mang: 【Tôi không hiểu lắm về con người các bạn.】
Tôi đang xem xét tập hồ sơ mà trợ lý vừa gửi mà chưa vội trả lời nó.
Hồ sơ về Chu Thư Du.
Cô ta sinh ra là để làm bạch nguyệt quang, cha mẹ trọng nam khinh nữ, được giáo dục tử tế nhưng lại bị gia đình kéo chân.
Năm đó ra nước ngoài là vì mẹ cô ta cho rằng Chu Thư Du là món hàng tốt, ra nước ngoài biết đâu lại câu được con rể giàu có hơn, còn bây giờ trở về là vì em trai cô ta đánh nhau gây chuyện, mẹ cô ta gọi về để gỡ rối cho em trai.
Bỏ qua những điều đó, Chu Thư Du thực ra cũng không tệ, học vấn cao, biết chăm sóc người khác, hiểu chuyện, biết nhìn sắc mặt.
Cô ta có rất nhiều con đường để đi, nhưng lại chọn một con đường tưởng chừng đơn giản nhưng lại không có chút bảo đảm nào.
Đi làm còn có bảo hiểm xã hội, yêu đương với loại đàn ông như Lục Tinh Ngôn, đúng là chỉ có tình yêu là động lực.
Hệ thống: 【Tuy rằng tôi không can thiệp vào hành vi của ký chủ, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở một câu, ký chủ, cô cần phải có được 100 độ hảo cảm của Lục Tinh Ngôn mới có thể nhận được 600 tỷ tiền thưởng.】
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại: 【Anh có thể kiểm tra xem hiện tại ai có độ hảo cảm với tôi cao nhất không?】
Hệ thống im lặng một lúc: 【… Là cha của Tần Vũ Vi.】
Nguyên chủ là con một, mẹ mất sớm, tuy cha cô ít nói nhưng rất yêu thương cô, trước khi kết hôn, cô luôn là một nàng công chúa nhỏ.
Cô gái lớn lên trong tình yêu thương đôi khi cũng đánh mất chính mình, cô khao khát có được một tình yêu trong sáng thuần khiết, lại có lòng muốn cứu rỗi người khác, trong mắt cô, Lục Tinh Ngôn là người cần cô bao dung và cứu rỗi vô hạn.
Rõ ràng, Lục Tinh Ngôn không xứng với tình yêu của cô.
【Anh xem, nếu tôi trở thành cha của Lục Tinh Ngôn, độ hảo cảm chẳng phải cũng rất cao sao?】
Hệ thống ngắt lời tôi: 【Về mặt sinh lý mà nói, giả thiết này không thể nào thành hiện thực.】
Tôi xua tay: 【Chỉ là một ví von thôi. Anh hiểu mà, trong thế giới loài người của chúng tôi, ngoài cha ruột còn có cha mẹ nuôi nữa.】
【Nếu tôi nắm được điểm yếu của Lục Tinh Ngôn, chẳng phải anh ta sẽ phải quỳ xuống gọi tôi là mẹ nuôi sao.】
So với việc Lục Tinh Ngôn tìm người khác, tôi càng thích anh ta tìm Chu Thư Du.
Người có điểm yếu thì dễ khống chế, mà mối quan hệ của bọn họ có thể khiến tôi luôn đứng trên đỉnh cao đạo đức, khiến nhà họ Lục vì áy náy mà nhường bước vô điều kiện cho tôi.
Mọi chuyện đều có thể thương lượng, bao gồm cả tình cảm.
Điều quan trọng hơn giữa tôi và Lục Tinh Ngôn là giá trị thương mại đằng sau, đây mới là nền tảng gắn kết chúng tôi.
Nếu như sợi dây liên kết giữa người với người chỉ có tình cảm, thì mối quan hệ đó rất dễ sụp đổ.
Phụ nữ đôi khi sẽ nhầm lẫn giữa lợi ích và tình cảm, cho nên mới bị xâm chiếm không gian sinh tồn một cách vô tận.
Khi tôi bắt đầu lý trí bàn về lợi ích, địa vị của tôi trong lòng Lục Tinh Ngôn ngược lại càng thêm nặng.
Điều này giống như kẻ say rượu chỉ dám về nhà làm càn, nhưng tuyệt đối không dám lớn tiếng với ông chủ trên bàn rượu, nếu như tôi chỉ là vợ của Lục Tinh Ngôn, vậy thì sự bao dung của tôi với anh ta đương nhiên sẽ không nhận lại được sự tôn trọng.
Lợi dụng bối cảnh của mình không có gì đáng xấu hổ, trên thương trường, lùi một bước là tự hại mình.
Tiểu thư nhà giàu vì yêu mà hy sinh tôn nghiêm, một chút cũng không lãng mạn.
6.
Lục Tinh Ngôn rất nhanh đã biết chuyện tôi và Chu Thư Du gặp nhau ở cửa hàng đồ hiệu.
Khi anh ta tìm tôi để giải thích, tôi thản nhiên nói:
“Anh nên cho tôi sự tôn trọng cơ bản nhất, tôi không muốn phải nói câu này lần thứ ba, anh thấy sao, Tinh Ngôn?”
Trên mặt Lục Tinh Ngôn lộ ra vẻ lúng túng: “Xin lỗi, anh sẽ nói rõ với Thư Du.”
Tôi không tỏ thái độ gì, tự rót cho mình một tách trà, để mặc anh ta đứng đó.
Thực ra đàn ông rất dễ hiểu, lúc nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn đối tốt với anh ta, căn bản là vô nghĩa.
Tình yêu quá dễ dàng có được, anh ta sẽ trân trọng sao?
Thưởng phạt phân minh mới là cách xử lý tốt nhất.
“Em vẫn còn giận sao, Thư Du cô ấy cũng có nỗi khổ riêng–“
Tôi đưa cho anh ta một tách trà, ngắt lời:
“Thử xem?”
“Em mới học pha trà, anh thấy thế nào?”
Lục Tinh Ngôn mím môi, nhấp một ngụm: “Rất ngon.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, “Khoảng thời gian anh về Bắc Kinh này, em chẳng phải đang xử lý chuyện của anh và Chu Thư Du, thì là đang nghe anh nói về Chu Thư Du.”
“Lục Tinh Ngôn, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Lục Tinh Ngôn sững người, có vẻ như anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Lúc này, tôi giống như một tiểu thư kiêu kỳ thực thụ, tiến đến gần, khoác tay anh ta: “Anh thật sự khiến em buồn đấy, hôm nay anh phải dỗ dành em cho bằng được, nếu không em sẽ giận thật đấy.”
Lục Tinh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy bậc thang tôi đưa ra.
Anh ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết nên làm như thế nào.
“Hôm nay nghe theo sự sắp xếp của đại tiểu thư, em muốn thế nào thì cứ thế ấy, cho đến khi nào em hài lòng mới thôi.”
“Hừ, chuẩn bị tinh thần đi, em rất khó dỗ đấy.”
Lục Tinh Ngôn dựa vào lưng ghế, khóe mắt mang theo ý cười.
Công bằng mà nói, ngoại hình Lục Tinh Ngôn rất được, dù sao cũng là nam chính ngôn tình, cấu hình đỉnh cao.
Theo đuổi anh ta, thành công là có 600 tỷ, trên đời này không có vụ làm ăn nào có lời hơn.
Lục Tinh Ngôn dịu dàng chiều chuộng chơi đùa cùng tôi cả ngày, động tác quẹt thẻ dứt khoát tự nhiên, tôi chỉ cần nhường một chiếc túi, đổi lại là quà tặng gấp mười mấy lần.
Để thể hiện thành ý xin lỗi, Lục Tinh Ngôn còn chuyển nhượng một phần cổ phần của Lục thị cho tôi trong thỏa thuận tiền hôn nhân.
Tôi giả vờ cảm động ôm chầm lấy Lục Tinh Ngôn: “Tinh Ngôn, anh yêu em thật lòng rồi.”
“Anh khiến em cảm thấy mình thật trân quý, cảm ơn tình yêu của anh.”
Đối với kiểu đàn ông như Lục Tinh Ngôn, đây mới là cách đáp lại tốt nhất.
Đừng tỏ ra thụ sủng nhược kinh, mà hãy cảm ơn tình yêu của đối phương.
Em xứng đáng với món quà của anh, cũng hiểu được tâm ý của anh.
Lục Tinh Ngôn rõ ràng rất hưởng thụ, độ hảo cảm lại tăng thêm 5 điểm.
70 rồi, rất tốt, thắng lợi trong tầm tay!
Buổi tối, tôi và Lục Tinh Ngôn cùng nhau ngắm pháo hoa trên bãi biển riêng.
Vị đại thiếu gia cao quý tự tay nướng thịt cho tôi, còn tôi thì vừa nhâm nhi ly rượu vang đỏ anh ta chuẩn bị, vừa cổ vũ anh ta.
Bầu trời đầy sao, sóng biển vỗ vào ghềnh đá tạo nên âm thanh vui tai.
Tôi thốt lên từ tận đáy lòng với hệ thống: 【Giàu thật tốt.】
Giọng điện tử của hệ thống có chút kỳ quái: 【Chờ đến khi cô thành công, cô sẽ có rất nhiều tiền.】
7.
Tôi hỏi hệ thống, trước đây có ai từng nhận được 600 tỷ tiền thưởng chưa?
Hệ thống: 【Chưa từng.】
Một lúc sau, nó lần đầu tiên đồng tình với tôi: 【Có lẽ, cách xử lý của cô là chính xác.】
【Những ký chủ trước đây của tôi đều cố gắng để nam chính yêu mình, nhưng tiếc là, nam chính luôn không nhận ra được trái tim mình, chỉ khi ký chủ chết đi, độ hảo cảm của nam chính mới tăng vọt.】
Tôi khẽ cười: 【Có lẽ là, thứ không có được mới là tốt nhất.】
Không còn cách nào khác, có người chính là như vậy, không biết trân trọng, mất đi rồi mới muốn níu kéo, trên đời này làm gì có nhiều thuốc hối hận như vậy?
Tôi đăng những bức ảnh chụp hôm nay lên vòng bạn bè.
Chu Thư Du không like, nhưng tôi tin chắc là cô ta đã xem.
Lục Tinh Ngôn luống cuống cúp ba cuộc gọi liên tục.
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Tinh Ngôn lắc đầu: “Không có gì, cho dù có chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc ở bên em.”
Ồ, trong cốt truyện, Tần Vũ Vi đến chết cũng chưa từng được nghe Lục Tinh Ngôn nói một câu tử tế nào.
Con người ta, quả nhiên là thích tỏ ra đáng thương.
Lục Tinh Ngôn ở bên cạnh tôi đến tận khuya, tự mình lái xe đưa tôi về nhà.
Trước khi xuống xe, anh ta hỏi tôi: “Vũ Vi, hôm nay em vui không?”
Tôi mỉm cười nhìn anh ta, hỏi ngược lại: “Anh thấy sao?”
Chưa đợi anh ta lên tiếng, tôi đã mở cửa xe bước xuống, nói vọng qua cửa kính: “Đừng hỏi em có vui hay không, mà hãy tự hỏi chính mình.”
…
Đêm đã khuya, nhưng cha tôi vẫn chưa ngủ.
Ông đang cầm một tờ báo, tôi nhìn kỹ lại thì thấy nó đang bị cầm ngược.
Cha tôi cố ý giả vờ như vừa mới phát hiện ra tôi: “Về rồi à?”
“Hôm nay đi chơi với thiếu gia nhà họ Lục hả?”
Tôi gật đầu: “Không phải cha biết rồi sao?”
Cha tôi ho khan một tiếng: “Là cha đang quan tâm con đấy.”
Tôi đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông, tựa đầu vào vai ông:
“Cha, con muốn đến công ty quản lý rồi.”
Cha tôi sửng sốt: “Lục Tinh Ngôn nói vậy à?”
Tôi thản nhiên nói: “Liên quan gì đến anh ta? Là tự con muốn đi.”
Cha tôi khó hiểu: “Trước đây chẳng phải con không thích chuyện công ty, sợ phiền phức sao?”
Tôi thở dài, ánh mắt nghiêm túc: “Cha, con đã suy nghĩ kỹ rồi, người ta vẫn nên dựa vào chính mình.”
Theo kế hoạch ban đầu của cha tôi, con gái không thích quản lý công ty, vậy thì tìm cho con một người chồng có năng lực, vẫn có thể sống sung sướng cả đời.
Tiếc là, nếu con người ta không thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, thì dù có sắp đặt tốt đến đâu cũng sẽ có thay đổi.
Đương nhiên cha tôi cũng không đặt tất cả hy vọng lên người Lục Tinh Ngôn, ông đã chuẩn bị quỹ tín thác, để lại một khoản tài sản kếch xù.
Nhưng đó đều là vật ngoài thân.
Là một người phụ nữ, nếu không thể tự mình đứng vững, thì chỉ có thể bị thời đại này nuốt chửng.
“Nghĩ kỹ rồi chứ? Đây không phải là chuyện nhỏ, đã bắn tên thì không thể quay đầu lại, Vũ Vi, cha hy vọng con có thể chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”
“Đương nhiên rồi cha, con muốn tự mình nắm giữ cuộc đời mình.”
8.
Biết được tôi bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, Lục Tinh Ngôn có chút căng thẳng, anh ta có vẻ bối rối khó hiểu, như thể có thứ gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát.
Lục Tinh Ngôn nửa đùa nửa thật: “Vũ Vi, em định làm nữ cường nhân à?”
“Như vậy không tốt sao? Chúng ta cùng nhau hợp tác.”
Tôi mỉm cười: “Dù sao em cũng không thể để anh gánh vác tất cả mọi việc được.”
Lục Tinh Ngôn không có lý do gì để ngăn cản tôi, anh ta chỉ có thể âm thầm khó chịu.
Hệ thống hỏi tôi: 【Không sợ Lục Tinh Ngôn giảm độ hảo cảm sao?】
Tôi nhún vai: 【Giảm thì lại tăng lên thôi, anh ta đâu muốn tôi làm nhiều chuyện như vậy, Tần Vũ Vi thì lúc nào cũng nghe lời anh ta, kết quả nhận được là gì?】
Hệ thống im lặng, như thể bị mất kết nối.
Đương nhiên, tôi làm vậy là có lý do, trong cốt truyện, nhà họ Tần đã gặp phải một cuộc khủng hoảng thương mại nghiêm trọng, cuối cùng là nhờ Lục Tinh Ngôn ra tay giúp đỡ, nhà họ Tần mới vượt qua được.
Đây cũng là lý do khiến Tần Vũ Vi yêu Lục Tinh Ngôn tha thiết.
Người đã cứu mình trong lúc nguy nan, một cô gái như Tần Vũ Vi sao có thể không động lòng?
Bây giờ tôi không muốn nợ ân tình của Lục Tinh Ngôn.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, tốt nhất là nên gài bẫy Lục Tinh Ngôn, để anh ta phải cầu xin tôi mới được.
Khủng hoảng của nhà họ Tần rất đơn giản, đứt gãy chuỗi vốn.
Trong cốt truyện chỉ nhắc đến sơ lược, Tần Vũ Vi hoàn toàn mơ hồ, thậm chí còn không biết vấn đề của công ty nằm ở đâu.
Sau khi tiếp quản một phần công việc kinh doanh theo sự sắp xếp của cha tôi, tôi bắt đầu tiến hành điều tra.
Trong khoảng thời gian này, tôi cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng vẫn đi xem biểu diễn, hẹn hò với Lục Tinh Ngôn.
Chúng tôi càng thân thiết, Chu Thư Du càng đứng ngồi không yên.
Cô ta đang dùng quá khứ của cô ta và Lục Tinh Ngôn để níu kéo anh ta.
Điều này thật trớ trêu.
Tình cảm giữa người với người là không thể phung phí, nếu tôi là Chu Thư Du, tôi sẽ tranh thủ lúc Lục Tinh Ngôn còn chưa hoàn toàn hết hy vọng, để có được nhiều lợi ích hơn, dựa vào anh ta để thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình.
Tiếc là, cô ta vẫn còn sống trong quá khứ.
…
Nửa đêm, Chu Thư Du giống như tất cả những nữ phụ độc ác khác, gửi cho tôi một bức ảnh chụp nghiêng mặt Lục Tinh Ngôn, sau đó rút lại.
Có vẻ như hôm nay Lục Tinh Ngôn thật sự không vui, đã tìm đến cô ta để trút bầu tâm sự.
Tôi nói với hệ thống: 【Cô ta không nhịn được nữa rồi.】
Hệ thống hỏi tôi: 【Nhưng mà Lục Tinh Ngôn đang ở bên cô ta, cô không tức giận sao?】
【Tức giận làm gì? Độ hảo cảm của Lục Tinh Ngôn dành cho tôi đã đạt 77 rồi đấy.】
【Đây không phải là phản bội sao?】
【Sự phản bội của anh ta nằm trong dự liệu của tôi rồi, tôi còn lo anh ta không đi đấy.】
Tôi không thèm để ý đến sự khiêu khích của Chu Thư Du, dồn hết tâm sức vào công việc của công ty.
Đàn ông có thể phản bội tôi, nhưng sự nghiệp thì không.
Có tiền, muốn đàn ông nào mà chẳng được?
9.
Đương nhiên, lúc rảnh rỗi, tôi sẽ đi cày độ hảo cảm của Lục Tinh Ngôn.
Đó chính là 600 tỷ của tôi đấy!
Quên ai thì quên chứ không thể quên anh ta được.
Lục Tinh Ngôn vẫn đang chật vật giữa hai người phụ nữ, còn tôi thì bắt đầu thay mặt cha tham gia nhiều hơn vào các sự kiện kinh doanh.
Hổ phụ sinh hổ tử, tôi không chỉ là đại tiểu thư nhà họ Tần, mà còn là Tiểu Tần tổng, người dẫn dắt thế hệ mới của Tập đoàn Tần thị.
“Quả là hậu sinh khả úy!”
“Nghe nói Tiểu Tần tổng đã đính hôn với thiếu gia nhà họ Lục rồi?”
“Ôi, lão Lục thật là có mắt nhìn người, nếu không phải ông ta nhanh chân hơn một bước, tôi thật sự muốn giới thiệu con trai mình cho Tiểu Tần tổng.”
Tuy rằng có phần tâng bốc, nhưng cũng là do tôi dựa vào bản lĩnh của mình mà có được.
Sự tôn trọng và địa vị, phải dựa vào chính bản thân mình cố gắng giành lấy.
Hệ thống thấy tôi dành nhiều tâm huyết cho việc điều hành công ty như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi:
【Ký chủ, tôi thấy cô có rất nhiều cách để tăng độ hảo cảm, tại sao lại phải chọn cách này?】
【Phân tích một cách lý trí, đây không phải là cách dễ dàng nhất sao.】
Tôi im lặng một lúc, hỏi ngược lại: 【Nếu tôi rời khỏi thế giới này, Tần Vũ Vi có trở về không?】
Hệ thống đáp: 【Có, khi cô hoàn thành nhiệm vụ, dòng thời gian thay đổi, nữ chính ban đầu sẽ thay thế cô tiếp tục cuộc sống.】
Tôi vén tóc mai, khẽ cười: 【Vậy cứ coi như là tôi tích đức cho bản thân, giúp đỡ Tần Vũ Vi một chút.】
Cô gái yếu đuối ngây thơ, sau khi thất bại thảm hại trong tình yêu, liền cảm thấy cuộc đời không còn hy vọng.
Mà tôi hy vọng những điều mình làm có thể nói cho cô ấy biết rằng, tình yêu của đàn ông chẳng là cái thá gì, mục tiêu của chúng ta là biển rộng trời cao.
Ngoài tình yêu ra, đời người còn rất nhiều điều đáng để theo đuổi.
Trong cốt truyện, cho dù là cha Tần hay Lục Tinh Ngôn, đều chưa từng nghĩ đến việc để Tần Vũ Vi tự mình trưởng thành.
Sự đáng thương của Tần Vũ Vi cũng nằm ở điểm này, tất cả mọi người đều lấy danh nghĩa là tốt cho cô ấy, mà tước đoạt hết không gian sinh tồn của cô ấy.
Nếu như thật sự yêu một người, thì nên làm áo giáp cho cô ấy, đưa vũ khí cho cô ấy, cho cô ấy năng lực để sinh tồn, chứ không phải coi cô ấy như bông hoa trong nhà kính mà bảo vệ – một chút nắng gắt cũng có thể khiến cô ấy héo úa.
10.
Dưới sự ủy quyền có chủ đích của cha, tôi đã tiếp quản phần lớn công việc kinh doanh của Tần thị, đồng thời mở rộng thêm một số lĩnh vực kinh doanh mới, khiến cho doanh nghiệp lâu năm này có diện mạo mới mẻ và phát triển mạnh mẽ.
Tuy rằng cốt truyện viết không rõ ràng lắm, nhưng dựa theo phân tích nhiều ngày qua của tôi, nguyên nhân khiến Tần thị đứng bên bờ vực phá sản chính là do phiên đấu giá một khu đất ở phía tây thành phố.
Cha tôi rất hứng thú với khu đất này, còn thảo luận phương án với tôi:
“Cha cảm thấy khu đất này sẽ là trung tâm thành phố trong tương lai, nếu chúng ta có thể giành được quyền khai thác ở đây, mười năm sau sẽ không phải lo lắng gì nữa.”
Nhưng tôi lại dội cho ông một gáo nước lạnh: “Nếu mua khu đất này, vốn lưu động của chúng ta sẽ rất eo hẹp, hơn nữa, cha, cha chắc chắn khu đất này nhất định sẽ phát triển sao?”
Cha nhíu mày: “Cha đã xem quy hoạch của thành phố rồi, khu đất này…”
“Khu đất này hiện tại cách xa trung tâm, cho dù có phát triển thật, cũng cần phải đầu tư rất nhiều nhân lực, vật lực và thời gian.”
“Chúng ta đương nhiên có thể bỏ tiền mua một tương lai, nhưng mà cha…”
Tôi chỉ vào bản đồ, “Nếu như cha nói, vậy thì tuyến đường mới có phải nên xây dựng ở khu vực này không?”
Cha sững người, sau đó sắc mặt thay đổi.
Rõ ràng ông ấy không ngờ tới điều này.
Im lặng hồi lâu, ông đứng dậy, vỗ vai tôi, ánh mắt có chút xúc động:
“Vũ Vi, bây giờ con rất tốt, mẹ con có thể yên tâm rồi.”
Tôi ôm lấy cha, thầm thở dài trong lòng.
Cha là một người cha truyền thống, không phải ông không yêu thương Tần Vũ Vi, chỉ là trước đây chưa từng nghĩ đến việc để Tần Vũ Vi tự mình gánh vác.
Tình yêu thương âm thầm của người cha, tuy có thể che chở cho con gái, nhưng cũng khiến Tần Vũ Vi trở nên yếu đuối, nhạy cảm.
Cha hỏi tôi: “Hình như nhà họ Lục cũng có hứng thú với khu đất này.”
Trong cốt truyện, nam chính là người có đầu óc kinh doanh.
Cho nên cuối cùng khu đất đầy cạm bẫy này đã bị Tần thị mua được.
Nhưng mà tôi đã từ bỏ quyền đấu giá rồi, Lục Tinh Ngôn còn có thể may mắn như vậy sao?
Tôi ấn tay lên bản đồ, mỉm cười nhìn cha: “Cha, trong thương mại, nhà họ Lục có nghĩ thông suốt hay không đó là chuyện của bọn họ.”
Cha sửng sốt, sau đó cười lắc đầu: “Không hối hận sao?”
“Có gì mà phải hối hận?”
Tôi chỉ hận không thể khiến Lục Tinh Ngôn phá sản ngay lập tức, sau đó hóa thân thành nữ thần cứu rỗi anh ta, để anh ta quỳ xuống gọi tôi là mẹ nuôi.