CHÚ NHỆN NHẢY THUÊ NHÀ TÔI - 3
13
Khi tỉnh lại, tôi lại đang nằm trên chiếc giường mềm mại.
Quần áo vẫn nguyên vẹn, cơ thể khô ráo, tóc không bị ép, được sắp xếp cẩn thận trên gối.
Là… một giấc mơ sao?
Tôi ngồi dậy xuống giường, trên sàn nhà còn có con dao dính máu.
Nhện nhỏ!
Tôi nhìn về phía đầu giường, ngôi nhà nhện đã sụp đổ, bên trong đống đổ nát lộn xộn trống không.
Nó bị thương sao? Hay là đã bỏ chạy?
Mắt tôi tối sầm, mồ hôi lạnh túa ra.
“Nhện nhỏ, nhện nhỏ! Cậu đi đâu rồi…”
Tôi cố nén cơn đau thắt ngực, loạng choạng bò dậy.
Phòng ngủ… phòng khách… nhà vệ sinh… đều không có!
Tôi vừa dỗ dành, vừa tìm kiếm ở những nơi nó thường xuyên lui tới.
Khi nước mắt rơi xuống đất, trong căn bếp tối om, khóa chặt, đột nhiên vang lên một tiếng khóc thút thít.
“Xin, xin đừng mở cửa, tôi trở nên xấu xí…”
Tìm thấy rồi.
Tôi cảm thấy trái tim cuối cùng cũng đã trở về lồng ngực.
Hóa ra nó đã không bỏ tôi lại một mình.
Tôi bật đèn bằng giọng nói, căn bếp dần dần sáng lên, một bóng đen to lớn cứng đờ, bất động.
14
Nếu như lần đầu tiên nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Trong nhà đột nhiên xuất hiện một sinh vật to lớn, đầy lông lá, hình dạng nhện, có tám chiếc càng nhọn hoắt.
Khi nó di chuyển, có thể nhìn thấy những vết nứt trên men sứ của gạch lát sàn.
Giống như cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim “rác” hạng B.
Nhưng mà…
“Đừng sợ.”
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên cửa, muốn thông qua lớp kính mờ lạnh lẽo này, để sinh vật bên trong cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay.
Bên trong không có tiếng động.
“Ra ngoài trước đi, cậu đã trả tiền thuê nhà rồi, tôi có nghĩa vụ kiểm tra sự an toàn của người thuê nhà.”
“Không… tôi rất xấu xí…”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên, mang theo sự khàn khàn vì khóc quá lâu.
“Không xấu đâu, tôi đã nhìn thấy rồi. Màu đen trắng, rất oai phong, vừa đẹp trai vừa đáng yêu.”
…
“Cạch.”
Cửa mở ra.
Đầu tiên là một ngón tay hoảng loạn, len lén, bồn chồn cử động ở cửa, tôi không chút do dự nắm lấy, kéo ra từ bên trong một…
Thiếu niên nửa người nửa nhện.
15
Chú nhện nhảy thật sự đã trở nên rất to lớn, chỉ tính riêng chiều cao, đã cao hơn tôi hai mươi cm.
Mái tóc xoăn đen trắng che khuất gò má, nó luôn nghiêng đầu, hai tay che mắt.
Nếu chỉ nhìn nửa thân trên, hoàn toàn là một thiếu niên đẹp trai, tinh xảo, có cơ bắp săn chắc.
Nhưng nếu nhìn xuống phía dưới…
Cái bụng mềm mại nối liền với phần thân nhện dữ tợn.
Sự tinh xảo và thô ráp kết hợp với nhau một cách đột ngột, dung hòa thành một sự quyến rũ kỳ lạ, như thể ma thần bước ra từ thần thoại.
Đặc biệt là phần bụng nhện mà tám cái chân to lớn kia muốn che giấu, cho dù cố gắng che đậy thế nào, vẫn thu hút sự chú ý bởi kích thước to lớn…
Ồ, còn có cái mông đen nhỏ đã trở nên to hơn, đang hoảng loạn run rẩy.
“Bốp!”
Tôi lại một lần nữa vỗ vào mông nó.
Mềm mại, dẻo dai!
“Á!”
Nó hoảng hốt nhảy dựng lên, chiếc quạt nhỏ trên eo cũng giật mình mở ra.
Thật ra…
Tôi cảm thấy cái bụng nhện của nó rất đẹp, tròn trịa, trông rất thích hợp để nằm lên.
Vì nó đã trở nên to lớn hơn, nên chiếc quạt nhỏ dùng để cầu hôn ở eo có thể nhìn thấy rõ ràng, màu đỏ và xanh lá cây xen kẽ, lộng lẫy.
Như thể nó tự mang theo một tấm thảm sang trọng.
“Rất đẹp.”
Tôi vuốt ve ánh sáng xanh lá cây và đỏ, cảm giác vô cùng mềm mại, như thể chạm vào một linh hồn dịu dàng.
Cuối cùng, nó cũng buông tay đang che mặt, nghiêng đầu sang, nghiêm túc nhìn tôi, hỏi: “Thật sao?”
“Thật.”
Tôi nhón chân lên, lau khô nước mắt cho nó.
“Là chú nhện nhảy đẹp nhất trên đời.”
16
Nhện nhỏ có một cái tên.
Nó nói nó tên là “Côn Nhung”, bởi vì tôi luôn khen nó lông lá.
Cho nên, “Nhung” hẳn là một cái tên rất hay.
Sau khi Côn Nhung trở nên to lớn, nó không thể nhét mình vào ngôi nhà nhện nhỏ xíu kia nữa.
Tôi vốn định sắp xếp cho nó ở phòng ngủ bên cạnh, nhưng nó không muốn, chỉ muốn “đóng đô” trên sàn nhà cạnh giường tôi.
Cho nên, tôi đã mua online một chiếc ổ mèo to đùng cho nó, coi như là tổ nhện mới, bên trong trải đầy vải mềm mại, xinh đẹp, còn đặt thêm một con nhện nhồi bông to đùng.
Lúc đầu, tôi ngủ trên giường, nó ngủ bên cạnh.
Dần dần, tôi cũng ngủ trong ổ nhện.
Bởi vì bụng nhện của Côn Nhung, còn mềm mại, dẻo dai hơn tôi tưởng.
“Sờ” mãi không muốn buông tay.
Sau khi Côn Nhung trở nên to lớn, chuyện khiến nó buồn bã nhất là không thể chui vào những góc nhỏ để dọn dẹp vệ sinh nữa.
Cho nên, tôi tặng nó một con robot hút bụi.
Không ngờ Côn Nhung lại không hài lòng với con robot hút bụi này, nó lo lắng thứ tròn tròn nhỏ bé này sẽ cướp đi vị trí của nó.
Đôi khi, tôi nhìn thấy nó nhe răng nanh, những chiếc càng sắc nhọn khoa tay múa chân trên người robot, đầy vẻ đe dọa.
Robot đang sạc pin lười để ý đến nó, cái đầu tròn vo, tự mình nhấp nháy ánh sáng đỏ.
Bởi vậy, Côn Nhung cảm nhận được nguy cơ bị thất sủng to lớn.
Nó nhanh chóng học cách sử dụng đôi tay của con người, tự học giặt giũ, dọn dẹp, và ba ngày sau, nó đã làm được một nồi cơm bò hầm cà chua thơm phức.
“Trời ơi!”
Tôi, kẻ quen ăn đồ ăn giao tận nơi, nhảy cẫng lên, bám vào người nó.
“Côn Nhung! Tôi sắp yêu cậu rồi!”
“Thật sao… thật sao…”
Làn da lộ ra ngoài của Côn Nhung đỏ bừng, toàn thân nó nóng ran, nhưng hai chiếc càng lại giơ cao lên, nắm chặt lấy tôi không buông.
“Tôi, tôi cũng yêu cậu…”
Trong mắt nó lóe lên ánh sáng mộng mơ.
“Vậy thì chúng ta… trở thành bạn đời rồi, phải không?! Tôi đã sớm… Tôi đã đánh bại con nhện đực xông vào, tôi có thể!”
Ôi chao.
Gây họa rồi.
17
“Sắp yêu cậu rồi.”
Câu này chỉ là buột miệng thốt ra nhất thời, nhưng Côn Nhung lại như nhận được sự công nhận quý giá nhất.
Nhìn thiếu niên nhện hạnh phúc đến mức lông dựng đứng cả lên, câu “Tôi chỉ nói đùa thôi” cứ nghẹn lại trong cổ họng.
“Vợ ơi… vợ ơi…”
Nó không biết học được chiêu trò làm nũng này từ đâu, cứ cọ cọ vào bụng tôi.
Chiếc quạt nhỏ ở eo mở ra hoàn toàn, mông nhỏ nhếch cao lên.
Đáng yêu quá.
Phải thừa nhận, nó thật sự rất đáng yêu.
Đến nỗi trái tim tôi ngứa ngáy.
Để tránh bị nó phát hiện, tôi dùng sức kéo đầu nó ra khỏi bụng, chuyển hướng chú ý.
“Người đàn ông xông vào lúc trước, cậu đã làm gì anh ta?”
Trong đôi mắt đen láy của Côn Nhung lóe lên tia hung dữ sắc bén.
“Anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.”
“Vợ ơi, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt, bảo vệ tổ ấm của chúng ta, cho dù là ai, cũng chỉ có thể…”
Nó nhe răng nanh ra, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ nhạt.
“Cậu ăn thịt anh ta sao?”
“Không… tôi không ăn thịt người, anh ta chỉ là sẽ không nhớ nơi này nữa.”
Nó nhắm mắt lại, rên rỉ, cọ cọ vào lòng bàn tay tôi.
“Vợ ơi, anh ta là kẻ thất bại, tôi thật hạnh phúc.”
Người đàn ông đó sẽ không còn bất kỳ “trí tuệ” nào nữa.
Đây là nửa câu sau mà Côn Nhung không nói ra.
Rất lâu sau… khi xem tin tức, tôi nhìn thấy một người đàn ông ngớ ngẩn, đầy rác rưởi trên người, mới nhận ra đó là người yêu cũ đã biến mất từ lâu.
Côn Nhung đã tha mạng cho anh ta, nhưng lại hoàn toàn phá hủy thần trí của anh ta.
Bây giờ, nó chỉ nhìn tôi với ánh mắt hiền lành, vô hại, giơ cao chiếc quạt nhỏ ở eo.
Có nên đồng ý với nó không?
“Côn Nhung, nhện nhảy các cậu sau khi kết đôi, thường sẽ ở bên nhau bao lâu?”
“Khoảng nửa năm.”
Nó suy nghĩ rồi trả lời.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nửa năm, cũng không tệ.
Như vậy, khi cuộc đời tôi kết thúc, nó cũng sẽ không quá đau lòng.
Còn tôi, ít nhất cũng có một người bầu bạn vui vẻ trong những ngày tháng cuối cùng.
18
Sau khi trở thành bạn đời, Côn Nhung rõ ràng là dạn dĩ hơn.
Trước đây, nó luôn vui vẻ nhận mọi món quà tôi tặng, trân trọng, nâng niu vô cùng.
Mà hôm nay, tôi lại phát hiện nó lén lút đánh con nhện nhồi bông trong ổ nhện.
Chuyện này bắt đầu từ sáng hôm đó, khi tôi thức dậy, Côn Nhung đang ôm chặt tôi từ phía sau, mà tôi lại ôm con nhện nhồi bông vào lòng.
Con nhện nhồi bông là một chú nhện nhỏ Halloween của Jellycat, được làm với cái đầu hơi ngẩng lên, mềm nhũn, lông lá, đôi mắt đen láy nhìn mọi người một cách vô hại.
Bây giờ, nó bị lật úp một cách thảm thương, Côn Nhung hung dữ đánh nó.
Có lẽ là sợ làm hỏng nó thật, nên nó không dùng càng, mà chỉ dùng tay.
“Vậy mà dám tranh giành sự sủng ái với ta…”
Côn Nhung nghiến răng nghiến lợi.
“Khuyên ngươi nên nhận rõ địa vị của mình trong nhà này…”
Trời ơi, nó xem phim cung đấu nào vậy?
“Côn Nhung?”
Tôi cố nén cười, đi ra.
Thiếu niên nhện rõ ràng là giật mình, tất cả lông trên người đều dựng đứng.
Nó quay lưng về phía tôi, ôm chầm lấy con nhện nhồi bông, vuốt ve bộ lông rối bù, áp vào má, sau đó mới nghiêng đầu nhìn tôi.
“Ừm… ừm… tôi đang dọn dẹp tổ ấm.”
Nhện trà xanh.
Tôi nhón chân, vuốt ve cổ Côn Nhung.
“Cậu không thích con nhện nhồi bông này sao?”
Nó cẩn thận nhìn tôi, dần dần thả lỏng.
“Cậu ôm nó… Nụ cười của nó thật đáng ghét, trông rất khiêu khích, là một con nhện xấu xa, đầy toan tính.”
Côn Nhung lại có ý đồ xấu xa, mấy cái càng gần đuôi kêu “cạch cạch”.
“Cậu có thể nói với nó là cậu yêu tôi… sau đó đánh nó một cái…”
“Sau đó nhốt vào tủ sao?”
Ôi, con nhện nhồi bông đáng thương cứ như vậy bị “Nhung quý phi” đánh vào lãnh cung.
Tôi cất con nhện nhồi bông đi trước mặt Côn Nhung, trong ổ nhện chỉ còn lại chiếc gối và chăn dính đầy mùi của chúng tôi.
Nhưng tôi không ngờ, sau khi “Nhung quý phi” tranh giành sự sủng ái thành công, sáng sớm hôm sau, tôi không tỉnh lại trong nhà mình.